Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1919: Tình Thương Của Cha Như Núi 3

Chương 1919: Tình Thương Của Cha Như Núi 3Chương 1919: Tình Thương Của Cha Như Núi 3
Có khả năng Vệ Thanh cũng không biết bản thân đang gặp tình trạng vậy.
"Mau đem luồng khí này ra ngoài cơ thể."
"Để ta." Vệ Đình nói.
Vệ Lục Lang bước vào: "Không được, để ta."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cả hai người các người... sợ rằng đều không thể."
Muốn dung hợp được luồng khí đầy chước khí này cực kỳ đáng sợ, cấp độ như này đều không chịu nổi.
Không phải do cả hai yếu mà là do kỹ năng khác nhau.
Quỷ Phố là tử sĩ, hắn ta có thể thử một lần.
Nhưng hắn ta lại không có ở đây.
Hai người này lại không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần có thể cứu Nhị ca thì đừng nói là bị thương, kể cả có lấy mạng họ cũng cam lòng.
Hai người bắt đầu tranh dành nhau ai sẽ dẫn luồng khí này ra cho Vệ Thanh.
Rầm!
Cánh cửa bị mở tung.
Một thân ảnh to lớn xuất hiện ngay cửa.
Ông ấy nhảy qua màn đêm để tới, cả người bao phủ bới bóng ma. Một đôi mắt khát máu tựa như cánh cổng địa ngục được mở ra lúc đêm xuống.
Là Vệ Tư.
Ánh mắt của ông ấy dại ra lại có phần mờ mịt.
Có vẻ ông ấy lại mộng du.
Trong phòng không ai dám phát ra lửa giận của mình dù chỉ một chút.
Nếu bây giờ bị ông ấy làm cho bị thương thì thật sự bọn họ không thể cứu nổi Nhị ca.
Vệ Tư không đánh con nhưng ông lại đem hai đứa ném ra bên ngoài.
Ông ấy từ từ đi tới mép giường, nghiêng đầu nhìn Vệ Thanh nằm trên giường đang bị tra tấn bởi hơi thở và thuốc thang.
Sau đó ông khom người, dùng một chưởng chụp lấy bả vai Vệ Thanh.
Dẫn chước khí độc đang tán loạn trong cơ thể Vệ Thanh vào cơ thể mình.
Dù Vệ Thanh đang hôn mê cũng cảm nhận được phụ thân đang không tiếc mạng sống mà cứu mình. Hắn ta không thể mở mắt nhưng nước mắt lại chảu không ngừng.
Ngọc Diện La Sát.
Cha ta không phải kẻ ma dại cuồng giết người.
Ông ấy là người bảo hộ dãy núi.
Lúc Vệ Tư ra khỏi phòng Vệ Thanh thì đã là mười lăm phút sau đó.
Ông ấy cũng chỉ ném Vệ Đình và Vệ Lục Lang ra ngoài thôi, còn Lý Uyển và Tô Tiểu Tiểu thì ông ấy chẳng đụng dù chỉ là đầu ngón tay.
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.
Có thể là do hai người chúng ta khá ngoan ư?
Vệ Từ châm chậm ra vê.
Tròng mắt Vệ Đình đuổi theo ông ấy: "Cha, ít nhất cũng phải cởi bỏ huyệt đạo cho con và Lục ca chứ.
Người đang mộng du, Vệ Tư, cũng làm lơ hai chướng ngại vật này, ánh mắt dại ra rồi trở về phòng của mình.
Vệ Đình: ”...
Vệ Lục Lang: ”...'
Tròng mắt Vệ Đình lại tiếp tục chuyển động.
Am vệ! Ám vệ!
Đừng la làng! Dù có kêu thì ám vệ vẫn điểm huyệt mình mà thôi.
Mị Cơ dù không bị điểm huyệt.
Nhưng nàng ta vẫn không dám nhúc nhích.
Lỡ như động đậy chút thôi cũng bị Vệ Tư điểm rồi làm sao?
Năng lực của Vệ Tư thật là đáng sợ.
nàng ta cũng chỉ là chim nhỏ thành tinh, ông ấy còn không cần dùng một đầu ngón tay đã đủ đè bẹp.
Nếu mà bị Vệ Tư điểm huyệt, cả Lý Uyển và Mị Cơ đều không thể giải được.
Thân thủ của Tô Tiểu Tiểu dù cho không dựa vào nội lực nhưng về điểm huyệt hay giải huyệt thì vẫn không phải là thế mạnh.
Cuối cùng cũng phải đợi cho Quỷ Phố trở vệ mới có thể giải huyệt cho hai huynh đệ ngốc nghếch này.
Quỷ Phố quét mắt một vòng trong viện, lúc này đã gân như là hừng đông, hắn ta cảm thấy kì lạ hỏi: "Sao lại ở đây hết rồi? Do mọi người dậy quá sớm hay là cả đêm không ngủ?”
"Cả đêm không ngủ.' Mị Cơ ngáp dài nói. Vệ Đình và Vệ Lục Lang cuối cùng cũng có thể cử động bình thường, rời khong phòng Vệ Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận