Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 963: Một Lòng Bảo Vệ Phu Quân 1

Chương 963: Một Lòng Bảo Vệ Phu Quân 1Chương 963: Một Lòng Bảo Vệ Phu Quân 1
Bình Nhi đang dọn dẹp cành hoa Vệ phu nhân vừa cắt bỏ, chợt thấy một trận gió lạnh ập đến, nàng ấy nói với Vệ phu nhân: "Phu nhân, để ta đi xem cửa sau có bị gió thổi mở không."
Vệ phu nhân ừ một tiếng.
Bình Nhi đứng dậy ra khỏi phòng.
Cửa sau cách đây không xa, trên lối đi nhỏ lại có lêu nên nàng cũng không mặc áo tơi mà chỉ che một chiếc ô giấy dầu.
Đúng là bị gió thổi bay, kỳ lạ, rõ ràng nàng ấy đã cắm chốt cửa.
Bình Nhi buồn bực nói thầm, đi lên khép hai cánh cửa sau lại.
Ngay khi chỉ còn lại một khe hở nhỏ cuối cùng, hai bàn tay ướt sũng bỗng nhiên duỗi vào, trở tay chặn cửa.
Bình Nhi hoảng sợ: "AI"
Cửa từ từ mở ra.
Trong sấm sét vang dội, một bóng người mập mạp, biểu tình lạnh nhạt đi vào.
Phản ứng đầu tiên của Bình Nhi là gặp quỷ.
Mà khi đối phương tháo nón xuống, Bình Nhi chấn động: "Tô, Tô cô nương?!"
Gió lạnh thổi tung cánh cửa sổ.
Bình Nhi cúi đầu, nơm nớp lo sợ đi vào.
"Vào đây đóng cửa lại." Vệ phu nhân nói.
Bình Nhi chậm chạp bước qua bậc cửa.
Vệ phu nhân đang định hỏi có chuyện gì thì thoáng thấy hai bóng người dưới đất.
Bà ta ung dung cắm hoa đã cắt vào bình: "Đi đun nước pha trà."
"Vâng." Bình Nhi xoay người đi vào bếp nấu nước.
Tô Tiểu Tiểu đặt áo tơi và nón lá ở cửa, cất bước đi vào, ngồi đối diện Vệ phu nhân.
Nàng không quen với tư thế ngôi quỳ nên dứt khoát ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Vệ phu nhân không nhìn nàng, vẫn cực kỳ tập trung cắt tỉa cành hoa.
Tô Tiểu Tiểu không phải là kiểu người ngươi không để ý tới ta, ta sẽ thấy khó xử, nàng tự chơi tự vui.
Trên bàn còn có một cây kéo, là của Bình Nhi.
Tô Tiểu Tiểu không coi ai ra gì mà cầm lên, chọn một đóa mẫu đơn, bắt đầu cắt.
Giữa mày Vệ phu nhân giật giật. Tô Tiểu Tiểu nhướng mày, lai cam một đóa thược dược, cũng cắt thêm một nhát nữa.
Lông mi Vệ phu nhân khẽ run, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Ngay lúc Tô Tiểu Tiểu cầm lấy đóa hoa thứ ba, Vệ phu nhân cuối cùng chịu mở miệng: "Ngươi tới làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn hoa lan trong tay, hờ hững nói: "Vệ phu nhân nghĩ ta tới làm gì."
Vệ phu nhân nhìn cành hoa bị Tô Tiểu Tiểu cắt bẻ loạn xạ, nói một cách nhẫn nhịn: "Không cần biết ngươi tới làm cái gì, ngươi bỏ suy nghĩ đó đi."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vệ phu nhân, thật ra ta không rõ lắm, ngươi thương hại một nha hoàn nhưng lại đối xử với con mình tàn nhẫn quá thể?"
Vệ phu nhân khựng lại, nhìn thẳng Tô Tiểu Tiểu: "Người trốn sau rèm trong đêm ở sòng bạc... là ngươi nhỉ."
"Là ta."
Tô Tiểu Tiểu thoải mái thừa nhận.
Đêm đó Vệ phu nhân quả nhiên phát hiện phía sau rèm có người, bà ta thế mà nhịn xuống không lên tiếng.
Vệ phu nhân không nói tiếp.
Như thể không hề hứng thú với chuyện tại sao Tô Tiểu Tiểu lại xuất hiện ở sòng bạc.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi không hỏi ta có phải đang theo dõi ngươi không à?”"
Vệ phu nhân nói: "Nếu không thì sao? Ngươi trốn sau rèm là vì vui sao?"
Đúng là một nữ nhân sắc sảo, thẳng thắn, không quanh co lòng vòng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bà ta một cái thật sâu, nói: 'Ngươi đừng hiểu lầm, không phải Vệ Đình nhờ ta theo dõi ngươi, cho dù Vệ phu nhân ngươi khả nghi cỡ nào, Vệ Đình cũng chưa bao giờ nghi ngờ ngươi, nhưng ta thì khác."
Vệ phu nhân nói: "Cho nên hôm nay ngươi đến quý phủ, không phải vì bắt mạch cho ta, chỉ là để thăm dò ta?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không sai."
Vệ phu nhân lại nói: "Tại sao muốn thử ta?"
Tô Tiểu Tiểu chăm chú nhìn vào mắt bà ta: "Thử xem bà có phải là mẹ ruột của Vệ Đình không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận