Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2913: Cuộc Chiến Cuối Cùng 17

Chương 2913: Cuộc Chiến Cuối Cùng 17Chương 2913: Cuộc Chiến Cuối Cùng 17
Thật ra Tô Tiểu Tiểu đã đoán được mục đích Hạ Hầu Nghi ra biển.
Tranh chấp trên đảo đã bắt đầu.
Thắng, ông ta trở về tiếp tục làm thành chủ của ông ta.
Thua, ông ta cũng đã sớm bỏ trốn, căn bản sẽ không bị bắt giữ.
Quan trọng hơn là, chỉ cần lấy được bảo tàng của Võ Đế, ông ta sẽ có tiêm lực phục quốc, đến lúc đó đừng nói chỉ là một đảo Thiên Sơn, cho dù là cả thiên hạ cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Chỉ là Tô Tiểu Tiểu tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà ông ta lại nuôi hải tặc.
Bên cạnh ông ta đã có rất nhiều cao thủ khó giải quyết, lại thêm một thuyền quân, vậy làm sao mà trốn?
Thuyền lớn đến gần, không những không giảm tốc độ, ngược lại còn tăng tốc va chạm.
Thuyền của Hạ Hầu Nghi là một con thuyền chiến, mức độ kiên cố không phải là con thuyền này có thể so sánh cùng.
Rất nhan, thân tàu đã bị rạn nứt, trên mạn thuyền cũng xuất hiện một khe nứt ngoằn ngoèo, đuôi thuyền chứa hàng hóa quá tải không chịu nổi, dẫn đầu chìm xuống biển.
Mũi thuyên bị nâng lên cao.
Tô Tiểu Tiểu và Thanh Nhi ngã trên mặt đất, theo mạn thuyên nhanh chóng trượt xuống dưới.
Tô Tiểu Tiểu cắn răng, một tay nắm vào một cây cọc, tay kia bắt lấy Thanh Nhi.
Nửa người Thanh Nhi treo ở giữa khe hở, dưới chân là nước biển mênh mông.
Hầu bao bên hông nàng ta rớt đi xuống, phút chốc bị nước biển nuốt mất.
Vừa nhìn thấy, nàng ta đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Cùng lúc đó, đuôi thuyền vẫn đang không ngừng rạn nứt và chìm xuống.
Tô Tiểu Tiểu gấp đến mức đổ mồ hôi.
Họa Họa và Sát Nô còn ở dưới sương phòng, rất nhanh sẽ bị chìm dưới nước!
Tô Tiểu Tiểu dùng toàn bộ sức lực chịu đựng trọng lượng của mình và Thanh Nhị, hỏi Thanh Nhi: "Ngươi có biết bơi không?”
Mặt Thanh Nhi tái nhợt nói: "Ta... Ta chỉ biết một chút! Sóng ta như vậy... Ta không được...
Tô Tiểu Tiểu sắp không giữ được nữa. Không phải không còn sức.
Mà là lòng bàn tay ra mồ hôi, trượt!
Tô Tiểu Tiểu cắn răng: "Ta ném ngươi lên trước, tự ngươi tìm một cái cột ôm lấy!"
Nàng muốn đi xuống cứu Họa Họa và Sát Nô.
Nhưng mà không đợi nàng ra tay, nam tử nọ đã hủy đi dây thừng trên cột buôm, một tay túm chặt dây thừng, một tay vung kiếm bổ về phía nàng!
Bởi vì dây thừng kịch liệt đong đưa cho nên hắn ta chém trật, không bổ trúng Tô Tiểu Tiểu, nhưng lại chặt đứt cọc gỗ mà Tô Tiểu Tiểu bắt được.
Cơ thể Tô Tiểu Tiểu chợt nhẹ nhàng, cùng Thanh Nhi ngã xuống.
Cùng lúc đó, Hạ Hầu Nghi hạ lệnh bắn tên.
Vô số mũi tên che trời lấp đất bay về phía Tô Tiểu Tiểu.
Đây vẫn chưa phải tệ nhất.
Dù sao nàng có thể trốn vào phòng thuốc.
Nhưng phía dưới, hướng đối diện mi tâm của cô là một đoạn gỗ đã gấy lìa.
Dư âm của kiếm khí khiến nàng không thể nhúc nhích, cho dù nàng vào phòng thuốc thì sau khi bị ném ra vẫn sẽ rơi xuống từ chỗ cũ, bị kia khối gỗ bén nhọn kia chọc thủng đầu.
Thật sự... Sẽ chết ở chỗ này sao?
Hưul
Một thân ảnh nhanh như chớp từ con thuyền lớn bên kia bay tới, cánh tay rắn chắc ôm lấy vòng eo Tô Tiểu Tiểu, một tay bắt đầu vung kiếm hoa, chặt đứt tất cả mũi tên phóng tới!
Tô Tiểu Tiểu nghe thấy hơi thở quen thuộc, chạm vào cơ thể quen thuộc.
Nàng trợn to con ngươi, không nói nên lời nhìn khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng kia.
Trong nháy mắt, dường như nàng cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Kengl
Vệ Đình lại lần nữa chặt đứt mấy mũi tên, đồng thời đá một loạt mũi tên hướng về phía dưới chân Thanh Nhi.
Thanh Nhi nhún chân, mượn lực của mũi tên, bay lên ôm lấy chân Tô Tiểu Tiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận