Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1994: Vệ Tư Ra Tay 1

Chương 1994: Vệ Tư Ra Tay 1Chương 1994: Vệ Tư Ra Tay 1
Vệ Thanh và Vệ Lục Lang ở trong phòng trao đổi ánh mắt.
Quỷ Bố làm một cử chỉ.
Vệ Lục Lang hiểu ý, gật gật đầu.
Vệ Thanh nói với sát thủ: "Rót cho ta một cốc nước nóng."
Sát thủ đi ra khỏi phòng.
Tiêu Thuấn Dương thấy trong viện tử có nhiều cao thủ như vậy, kiêm chế suy nghĩ trong đầu.
Quỷ Bố nói: "Ta đi mua bánh gạo."
Vệ Lục Lang nói: "Củi cũng hết rồi, nếu không thì huynh thuận tiện mang thêm ít củi về."
"Muốn mang thì đi mà mang!"
"Này... cái người này...'
Hai người ồn ào rời khỏi viện tử.
Tiêu Thuấn Dương chuẩn bị đi vào trong tìm hiểu.
Nào ngờ vừa mới tiếp đất thì có một người bất ngờ từ phía sau tiến đến trùm một cái bao tải lên người hắn.
Trong bao có thuốc mê.
Tiêu Thuấn Dương giãy giụa mấy cái, sau đó hai mắt tối sâm, ngất đi.
Vệ Đình nhẹ nhàng phủi bụi trên tay.
Quỷ Bố và Vệ Lục Lang trở lại.
"Là Duệ Vương à?" Vệ Lục Lang hỏi.
"Là hắn." Vệ Đình nói.
Vệ Đình đột nhiên đổi gọi Gia Cát tiên sinh, hai huynh đệ liền đoán rằng người tìm tới cửa là Tiêu Thuấn Dương.
"Sao lại bắt hắn?" Vệ Lục Lang nói.
Vệ Đình mở tở giấy ra.
Là bút tích của Tô Tiểu Tiểu.
Trên giấy chỉ viết một chữ: "Bắt."
Tiêu Thuấn Dương không thể bị giết, nếu thả ra lại làm rối chuyện, cho nên tạm thời chỉ có thể nhốt lại.
Dù sao Tiêu Thuấn Dương cũng chưa nhìn thấy mặt của Vệ Đình, sau này Vệ Đình chỉ cần khẳng định mình không biết gì, đổ lên đám người Nam Cương là được. Mi Cơ lúc này cũng đã hiểu toàn bộ sự việc.
Nàng ta lẩm bẩm: "Sao không báo trước với ta một tiếng chứ? Còn cố ý nhắc nhở ta, đừng để ai theo dõi... ta không còn mặt mũi nào nữa!"
Rõ ràng là rất cẩn thận rồi nhưng vẫn bị người khác theo dõi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng bà chủ Phi Nguyệt Hý Lâu còn đâu nữa?
Vệ Đình nói: "Nói cho ngươi biết, ngươi sẽ để lộ ra chút cố ý, ngươi càng cẩn thận càng có khả năng thuyết phục Duệ Vương cao hơn."
Mi Cơ bực bội nói: "Cho nên Tiểu Tiểu không phải là tin ta, mà là Duệ Vương, được lắm, ta tức giận rồi!"
Hậu quả rất nghiêm trọng, Mị Cơ không dễ dỗ dành!
Vệ Đình thật sự không có cách dỗ dành nữ nhân, có cách cũng không thể dùng.
Hắn tìm kiếm sự giúp đỡ thì nhị ca đang đẩy xe lăn tới.
Người của Nhị ca, Nhị ca tự dỗ.
Vệ Thanh bất đắc dĩ cười: "Mi Cơ, Tiểu Tiểu là tin tưởng ngươi."
"Tin ta cái rắm ấy." Mi Cơ không vui.
Vệ Thanh cười: "Tin tưởng ngươi cho dù bị Duệ Vương đuổi theo cũng có đủ năng lực tự bảo vệ, cũng tin tưởng ngươi nếu có phát hiện ra Duệ Vương, cũng tuyệt đối sẽ không làm kế hoạch thất bại. Ngươi xem, Uất Trì Tu cũng ở Trình gia, nàng ấy cũng không giao cho hắn nhiệm vụ khó này."
Mi Cơ nghĩ ngợi: "Tiên sinh nói như vậy... hình như cũng có lý."
Tiên sinh vĩnh viên luôn đúng.
Vì Vệ Thanh, Mi Cơ luôn có tiêu chuẩn kép.
Mi Cơ vỗ vỗ tay: "Người này giao cho mọi người nhé, ta về Trình gia!"
Sau khi Mi Cơ rời đi, Vệ Lục Lang nhìn cái bao đang nằm yên bất động hỏi huynh đệ mình: "Chúng ta nên xử lý hắn thế nào?”
Vệ Thanh nói: "Trước tiên cứ nhốt lại đã, nhớ cho hắn ăn chút tán nhuyễn cốt, đề phòng hắn gây chuyện."
Bọn họ ở Nam Cương còn có nhiệm vụ khó giải quyết không thể để hoàng đến Cảnh Tuyên biết được.
Một Vệ gia cũng đã khiến Cảnh Tuyên đế ghen tị rồi, lại thêm thân phận hậu duệ Vũ Đế nữa thì hoàng đế Cảnh Tuyên nào có thể dung tha cho bọn họ?
Bọn họ không sợ bị ép làm phản, nhưng ở kinh thành vẫn còn người nhà, một khi làm không tốt, họ sẽ trở thành con tin trong tay hoàng đế Cảnh Tuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận