Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 943: Phụ Tử Từ Hiếu. 2

Chương 943: Phụ Tử Từ Hiếu. 2Chương 943: Phụ Tử Từ Hiếu. 2
Khăn tắm trong tay hắn ướt đẫm, mang theo hơi ẩm và hương thơm từ tóc nàng, khiến người ta có cảm giác mơ màng.
Nhận ra trong đầu mình đang nghĩ gì, Vệ Đình lập tức ném lại chiếc khăn vào tay nàng.
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn hắn, khit mũi tiếp tục lau tóc mình, không tiếp tục so đo với hắn.
"Đúng rồi, Vệ Đình, ta có lời muốn nói với ngươi”
"Nói." Vệ Đình đi tới bên bàn, nhẹ nhàng đặt một cái giỏ lên bàn.
Tô Tiểu Tiểu nhìn hoa cỏ trong giỏ, buồn bực hỏi: "Ngươi đi mua hoa cỏ?"
“Tôi hái nó từ trên núi,' Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu càng khó hiểu: "Sao phải hái nhiều-... cỏ như vậy?”
Vệ Đình nói: "Sắp đến sinh nhật của mẹ ta. Bà thích cây cỏ. Ta đi hái một số thứ không có trong sân nhà bà. Ta sẽ trông trước xem chúng có sống sót được không."
Hóa ra là dành cho Vệ phu nhân.
Vệ Đình vừa sắp xếp hoa cỏ vào giỏ, hắn vừa hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Không phải ngươi vừa nói có chuyện muốn nói với ta sao?"
Tô Tiểu Tiểu Niệm mặt không đổi sắc nói: "A, không có gì, ta đột nhiên không nhớ ra rồi."
Vệ Đình liếc nhìn nàng: "Trí nhớ của ngươi kiểu gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn trời: "Thì trí nhớ kiểu này!"
Sau một lúc, nàng lại nhìn về phía Vệ Đình đang vùi đầu sửa soạn hoa cỏ.
Hắn luôn không thèm đếm xỉa đến mọi việc, nhưng lúc này hắn lại vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng hỏi: "Nhưng Vệ Đình, mẹ ngươi đối với ngươi lãnh đạm như vậy, ngươi không trách bà ấy sao?"
Vệ Đình im lặng một lát: 'Có từng oán trách."
"Vậy ngươi còn——" Tô Tiểu Tiểu nói đến một nửa thì ngừng lại.
"Bà ấy là mẹ ta."
Vệ Đình nói.
Bạch Hi Hòa ngủ một đêm tại nhà họ Tô.
Khi Tô Tiểu Tiểu thức dậy, bà ấy đã đi rồi.
Tô Tiểu Tiểu ôm cánh tay nghi ngờ: "Chạy nhanh vậy!"
Đại Hổ vẫn dậy từ rất sớm, ngạc nhiên là Nhị Hổ và Tiểu Hổ luôn thích nằm trên giường ngủ nướng cũng thức dậy. Tô Tiểu Tiểu nhìn ba tiểu gia hỏa ôm quần áo trong tay di tới bên cạnh nàng, nhéo mấy cái mặt nhỏ nói: "Day sớm như vậy."
Tiểu Hổ nhăn mặt: "Ông nội ngáy, thật ồn ào."
Tô Thừa bình thường không ngáy, chắc chắn đêm qua ông đã bị Bạch Hi Hòa tra tấn đến mệt.
Đợi đã, điều này không đúng.
——Là chăm sóc cho Bạch Hi Hòa say rượu, người kiệt sức.
Tô Tiểu Tiểu mặc quân áo cho ba đứa nhỏ.
Nghĩ tới điều gì đó, nàng dẫn người ra trước viện, nhỏ giọng hỏi ba đứa: "Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ, nếu mẹ đối xử tệ với các con, con có giận mẹ không? ?"
Tiểu Hồ với vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Vi sao lại đối xử không tốt với Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mẹ chỉ là đang so sánh mà thôi."
"Không giận."
Ba đứa lắc đầu hoàn toàn đồng ý.
"Thật sao? Nếu mẹ phớt lờ các con, các con vẫn một mực thích mẹ sao?"
Ba người gật đầu.
Đại Hồ nghiêm túc nói: "Mẹ không thích Đại Hồ, nhưng Đại Hồ vẫn rất thích mẹ."
Nhị hồ kiếng chân lên: "Nhị hồ cũng thích mẹ."
Tiểu Hổ nhảy lên nói: "Tiểu Hổ thích mẹ nhất!"
Ba người nói xong, lân lượt chen vào trong ngực Tô Tiểu Tiểu, bất an nhìn nàng, không hiểu sao mẹ đột nhiên lại nói không thích bọn họ.
Tô Tiểu Tiểu nhìn ba đứa nhỏ đang đau lòng, vội vàng giải thích: "Me không ghét các con, mẹ chỉ đang ví dụ... Các con có biết ý nghĩa của giả dụ không? Đó chỉ là một giả thuyết, là giả!"
Để chứng minh mình thực sự yêu thương các con mình, Tô Tiểu Tiểu đã lần lượt trao cho ba đứa con một cái hôn.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, lấy đôi tay nhỏ bé che mặt lại, ngượng ngùng bỏ chạy!
Tô Tiểu Tiểu nhìn ba đứa nhỏ nhảy nhót, sờ cằm, tram ngâm: "Vậy... Vệ Đình cũng nghĩ như vậy sao?"
"Mới sáng sớm mà ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận