Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 580: Vui Vẻ 1

Chương 580: Vui Vẻ 1Chương 580: Vui Vẻ 1
Vệ Đình dẫn Tô Tiểu Tiểu đến bờ hồ ở kinh thành.
Những gợn sóng xanh biếc lăn tăn, bên bờ có mấy chiếc thuyền xa hoa, lộng lẫy.
Vệ Đình chọn một chiếc thuyên nhỏ gọi là 'Trân Châu Các. '
Nhìn ở bên ngoài, Trân Châu Các không quá nổi bật, chỉ có một tầng, so với hai con thuyền nguy nga, cao lớn ở hai bên, Linh Lung Các và Phỉ Thúy Các thì nó nhỏ bé hơn rất nhiều.
Hơn nữa, những con thuyền khác đều có kèm theo thỏi kèn ca hát, tì bà, cố câm, sáo trúc... âm thanh vang lên không ngừng.
Chỉ có Trân Châu Các là vắng lặng, giống như một tác phường nhỏ bé đang sống rất khốn khó.
Lão bản là một đại thúc trung niên, hơn bốn mươi tuổi, nhi tử của hắn phụ việc bếp núc, thê tử thì phục vụ khách quan, không có người làm.
Lão bản đương nhiên biết Vệ Đình, ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã mỉm cười rất vui vẻ: "Vệ công tử, ngài đến rồi à?"
Vệ Đình khẽ vuốt cằm, bước lên đỉnh thuyền, sau đó quay người lại và đưa tay về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu không ngờ thái độc hắn lại thay đổi như vậy, vô cùng lịch thiệp và chu đáo. Một chân nàng mạnh mẽ bước lên.
Tay của Vệ Đình đột nhiên dừng giữa không trung, chân của nàng cũng đóng băng giữa không trung.
Không khí trở nên hơi ngượng ngùng.
Tròng mắt nàng xoay tròn một cách ngơ ngác.
"Ai nha..." Nàng rút chân lại, thân thể mũm mỉm của nàng tựa vào cánh tay của Vệ Đình: "Người ta có hơi bị say sóng."
Vệ Đình: ”...
Thuyền hoa lão bản: "..."
Vệ Đình đỡ Tô Tiểu Tiểu đang "say sóng” lên thuyền.
Hai người ngồi trong một sương phòng gần cửa sổ.
Thuyền hoa lão bản vừa dâng trà vừa mỉm cười nói với Vệ Đình: "Cá chẽm bây giờ đang béo lên. Hai vị đến rất đúng lúc, sáng nay vừa mới giao đến hai con lớn."
"Cá chẽm là món ăn đặc trưng của họ." Món ăn." Vệ Đình đặt tách trà đã lọc qua nước vào tay Tô Tiểu Tiểu, sau đó lấy tách của Tô Tiểu Tiểu đến trước mặt: "Hấp là ngon nhất, hầm canh cũng không tôi." Thuyền hoa lão bản nhìn theo động tác của Vệ Đình, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Tô Tiểu Tiểu chống cằm nhìn Vệ Đình pha trà: "Vậy chúng ta ăn món hấp đi."
Người đẹp, bàn tay cũng đẹp nữa.
Cảnh tượng đẹp mắt.
Thuyền hoa lão bản mỉm cười liếc nhìn đôi trẻ, trong mắt hiện lên một nụ cười không hề giấu diếm.
"Ngươi cười cái gì?" Vệ Đình hỏi.
Thuyền hoa lão bản mỉm cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Vệ tiên sinh vui vẻ đến như vậy."
Tô Tiểu Tiểu kỳ quái nói: "Có hả? Sao ngươi biết hắn đang hắn vui vẻ? Suốt ngày cứ mặt mày cứng nhắc, giống như có người nợ tiền hắn vậy."
Vệ Đình: HU
Thuyền hoa lão bản không quấy rầy hai người nữa, vui vẻ đi chuẩn bị thức ăn.
Tô Tiểu Tiểu không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo lòng vòng trên thuyền thì gặp được lão bản nương đang lau lan can.
Lão bản nương là một phụ nhân biết ăn nói, khác xa so với lão bản.
Từ miệng bà ta, Tô Tiểu Tiểu biết được Vệ Đình là khách quen của thuyên hoa này, chỉ cần Vệ Đình ở kinh thành, mỗi tháng đều sẽ đến một hai lần.
Dần dần, mọi người đều biết chiếc thuyền hoa này được bảo vệ bởi ấu tử của Vệ gia, nên không ai dám tới gây rối nữa.
Tô Tiểu Tiểu ồ lên một tiếng: "Không ai dám tới gây rối là ý gì vậy? Không lẽ trước đây có người đến đây gây sự sao?"
"Phải." Lão bản nương cười nói: "Chuyện cách đây mấy năm rồi, ta và phu quân cũng không phải người ở địa phương này, bọn ta đã tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhiều năm để mua chiếc thuyền này từ người khác."
Bọn họ mang theo những mơ ước đẹp de tới đây, nhưng thật không may, việc kinh doanh không bao giờ đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận