Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 297: Khue Mat 3

Chuong 297: Khue Mat 3Chuong 297: Khue Mat 3
Nhẹ nhàng rút chủy thủ ra, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, dường như có thể khiến người ta cảm nhận được sự sắc bén và sát khí của nó.
Tô Tiểu Tiểu nhìn vê phía Vệ Đình đang ngồi bên cạnh kiểm tra bảng chữ mẫu, nàng nghiêng đầu hỏi: "Chàng để vào sao?"
Vệ Đình nói bằng giọng điệu lạnh lùng: "Không cần thì đưa cho ta."
Tô Tiểu Tiểu vội vàng nhét chủy thủ vào tay nải: "Cần! Ai nói ta không cần chứ!"
Lần sau nếu lên núi gặp hổ lần nữa, nàng có thể một đao chém chết con hổ, không cần phải liều chết vật lộn giống như lần trước nữa, bị thương cũng chẳng phát hiện ra.
Tên này đang lo lắng nàng trên đường gặp phải nguy hiểm gì đó sao?
Nhận thức và suy nghĩ của con người thường có liên quan với kinh nghiệm của người đó, đi Phủ Thành đi theo đường chính, an toàn hơn nhiều so với rừng sâu núi thắm, người bình thường chỉ lo lắng nàng đi thuyền xe mệt nhọc, không hợp thủy thổ, mà điều đầu tiên mà Vệ Đình nghĩ tới là đưa cho nàng phương thức tự vệ.
Liệu nàng có thể không nghĩ rằng, hắn đã lớn lên trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm không? Hoặc là hắn đã từng trải qua quá nhiều nguy hiểm?
Tô Tiểu Tiểu đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Vệ Đình cau mày: "Nàng lại làm gì nữa?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Dỗ dành chàng một chút."
Vệ Đình không hiểu gì hết: '..."
"Vệ Đình, đợi ta đi Phủ Thành về, sẽ trả lệnh bài lại cho chàng."
Tô Tiểu Tiểu đã quyết định đợi đến lúc nàng làm xong việc buôn bán trong tay, thì dù có thế nào cũng sẽ nghĩ cách vào phòng thuốc một lần nữa, mang lệnh bài ra ngoài.
Vệ Đình sững sờ một lúc, sau đó hờ hững nó: "Tùy nàng.....
Ban đêm, Tô Tiểu Tiểu lại đến nhà Tô Ngọc Nương một chuyến, bắt mạch cho Tô Ngọc Nương.
Vẫn còn hơi yếu ớt, tỳ vị nàng ấy không bằng người bình thường, không thể tẩm bổ nhiều, còn phải cho hài tử bú sữa, ở phương diện ăn uống cần phải chú ý một chút.
"Ngân nhĩ và cam mai có hiệu quả đúng chứ?" Tô Tiểu Tiểu rút tay về hỏi.
"Ừm”" Tô Ngọc Nương mơ hồ đáp một tiếng, không muốn thừa nhận rằng cuối cùng mình đã hiểu câu "Không cần tin tưởng bất cứ cái rắm gì của mình" có ý gì rồi.
Tô Tiểu Tiểu căn dặn: "Ngày mai ta đi Phủ Thành, phải mất ba ngày mới về, nếu tỷ có chỗ nào không khỏe, hãy sai người đến hẻm Xuân Liễu ở trấn trên mời Phù lang trung qua đây, y thuật của ông ấy đáng tin cậy hơn đại phu ở Vinh Ân Đường nhiều."
Tô Ngọc Nương hỏi: "Lát nữa muội cũng phải đi dặn dò Tiểu Triệu Thị như vậy sao?"
"Dặn dò nàng ấy làm gì?" Tô Tiểu Tiểu mờ mit thân thể Tiểu Triệu Thị không có thiếu hụt gì.
Tô Ngọc Nương rất hài lòng.
Từ trong phòng Tô Ngọc Nương ra, Tô Tiểu Tiểu đã gặp phải Tô lão gia tử và Tô Cẩm Nương.
Tô lão gia tử đang ở nhà chính đối chiếu sổ sách, Tô Cẩm Nương đang ở bên cạnh pha trà cho ông ta.
Dưới danh nghĩa lão Tô gia có không ít ruộng đất, trong nhà mình trồng không hết, nên đã cho thuê bớt một số, mỗi năm chỉ riêng địa tô cũng có mười, hai mươi lạng.
Những mảnh đất này ở đâu ra, Tô Tiểu Tiểu không tận sức nghe ngóng, nhưng cũng từng nghe người trong thôn nhắc qua.
Là ba mươi năm trước, phụ thân của Tô lão gia tử dùng ngọc bội gia truyền đổi lấy lương thực tiếp tế hương thân, để báo đáp lại, trong thôn đã đồng ý chia cho nhà lão Tô một mảnh ruộng lớn.
Khỏi nói, hai mẫu đất của Tiểu Tô gia chính là mua lại từ trong tay Tô lão gia tử.
Hai người nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, đều lộ ra... sự ghét bỏ không hề giả tạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận