Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 55: Hiểu Chuyện 1

Chương 55: Hiểu Chuyện 1Chương 55: Hiểu Chuyện 1
"Năm đó phụ thân làm ăn phát đạt, không ít người tới ninh bo phụ thân, phụ thân không làm, cũng chỉ còn mỗi Trình thúc còn nguyện ý kết giao với phụ thân. Tỷ hẳn không nhớ rõ? Khi tỷ còn nhỏ có một hôm bị bệnh nặng, không có tiền đi cửa tiệm thuốc, là Trình thúc bán con bò già trong nhà, nên tỷ mới có tiền chữa bệnh."
Đó là chuyện khi Tô Đại Nha bảy tuổi, Tô Nhị Cau năm tuổi, nàng ốm nặng, sốt đến mơ hồ, chuyện này cũng chỉ có Tô Nhị Cẩu nhớ rõ nỗi tuyệt vọng của mọi người trong nhà, cùng với Trình thúc xuất hiện đưa than ngày tuyết.
Rõ ràng cùng đi hộ tống như nhau, Trương Đao chính là con sói mắt trắng*, Trình thúc lại là người trọng tình trọng nghĩa.
(Sói mắt trắng*: chỉ người vô ơn)
Thảo nào Tô lão phụ buồn như vậy.
Thật ra Tô Nhị Cẩu cũng rất đau buồn: "Mấy năm nay vì chữa bệnh cho Trình thúc, Trình gia vay mượn không ít nợ bên ngoài. Trình thúc vừa mất, để lại cô nhi quả phụ cùng với một mẫu thân già, đừng nói tới trả nợ, ngày tháng về sau cũng khó mà sống nổi."
Trong phòng không thắp đèn, Tô Thừa ngơ ngác ngồi ở trên ghế.
Bỗng nhiên, cửa bị gõ vang: "Phụ thân, là con, phụ thân đã ngủ chưa? Con vào đây."
Nói xong, không cho Tô lão phụ có cơ hội từ chối, Tô Tiểu Tiểu bưng một chén cơm chan canh đi đến trước mặt Tô Thừa.
Nàng không thắp đèn, nhà chính có ánh nến mờ nhạt chiếu tiến vào, không quá sáng, sự suy sụp, chán nản của Tô Thừa có thể được che giấu.
Tô Thừa không muốn lộ vẻ chật vật ở trước mặt nữ nhi, ngữ khí như thường mà nói: "Ta không đói bụng."
Tô Tiểu Tiểu đưa cho ông ấy một tờ giấy: "Cầm đi."
Tô Thừa hỏi: "Cái gì thế?"
"Giấy vay nợ." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Thừa chưa hiểu rõ.
Tô Tiểu Tiểu kéo lấy tay ông ấy, đặt giấy vay nợ trong lòng bàn tay ông ấy: "Hà Đồng Sinh còn thiếu 15 lượng, chờ hắn ta trả bạc, câm lấy đưa cho Trình gia đi."
Tô Thừa bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc không thôi mà nhìn khuê nữ béo của chính mình.
Tô Tiểu Tiểu buông tay ông ấy ra, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông ấy: "Nếu không đủ, chỗ con vẫn còn bốn lượng." "Đủ, đủ rồi... Cổ họng của Tô Thừa nghẹn ngào.
"Ba người nhà chúng ta đều có thể làm việc được, bạc cố gắng kiếm rồi sẽ lại có." Tô Tiểu Tiểu không giỏi an ủi người khác, cũng không biết nói như vậy có thể khiến trong lòng Tô lão phụ dễ chịu một chút hay không.
"Vê sau con sẽ không mua những thứ đồ son phấn đó nữa, cũng không ăn điểm tâm ở Cẩm Ký, không tiêu quá nhiều tiền. Con nhớ rõ nhà chúng ta có mảnh đất, chờ Vệ Đình khỏi hẳn, để hắn đi trông trọt, nhà chúng ta liền có lương thực, lại có thể giảm được một khoản."
"Ta xem, còn khá đầy đủ đấy?"
Nàng tính toán tỉ mỉ mà nói.
Cổ họng Tô Thừa đau nhức đến nói không ra lời.
Vì cái chết của huynh đệ tốt, cũng vì sự hiểu chuyện của nữ nhi.
Tô Tiểu Tiểu rèn sắt khi còn nóng nói: "Phụ thân, sau này chúng ta làm nghề nghiệp đứng đắn, không cướp tiền của các hương thân được không?"
Hôm sau, Tô Tiểu Tiểu dùng ra toàn bộ sức lực của ý chí, mới khiến chính mình vén ổ chăn ấm áp bước ra.
Tối hôm qua nàng nói thì dễ dàng, trên thực tế đâu có lạc quan như vậy?
Ngay lập tức mất 15 lượng, quả thực là làm cái nhà nghèo rớt mồng tơi này càng họa vô đơn chí hơn.
Trong nhà có ba người làm việc không hề sai, nhưng cũng có bảy cái miệng đang há ra chờ ăn cơm đâu, thêm nữa mỗi người đều là thùng cơm... ngoại trừ Vệ Đình đang bị thương nặng.
Gia hỏa này mà khỏi hẳn không chừng cũng là cái thùng cơm, dù sao thì ba nhóc con có thể ăn nhiều như vậy, lượng cơm của thân phụ bọn chúng ăn hẳn là cũng không ít hơn bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận