Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 446: Mau Tu 3

Chuong 446: Mau Tu 3Chuong 446: Mau Tu 3
Trên người ba đứa đều có chút trầy xước và va đập nhất định, Tiểu Hổ nhỏ nhất nhưng bị trây xước nhiều nhất, hai đầu gối đều bị tróc da, lòng bàn tay cũng bị cứa qua.
Khuỷu tay trái của Nhị Hổ có vết bầm tím.
Trán của Đại Hổ thì sưng tấy.
Mặt khác, mặt dù không phải giữa mùa đông giá rét, nhưng trong hốc cây đã có kiến, ba đứa nhỏ đều bị đốt.
Tô Tiểu Tiểu lấy ra viên tam vô tiểu hoàng hoàn được thưởng lần trước, sau khi nghiền nát liền xức thử lên miệng vết thương của mình trước.
Cơn đau lập tức biến mất, một cảm giác mát mát lành lạnh ập đến, ít bị kích thích hơn kim sang dược rất nhiều.
Xem ra loại thuốc này không chỉ có thể hồi phục nội thương mà còn có thể thoa ngoài da.
Nàng liền thoa thuốc cho mấy đứa nhỏ.
Từ đầu đến cuối ba đứa nhỏ không hề nói một lời, hốc mắt đỏ hoe, khóc không thành tiếng.
Cuối cùng vì quá mệt mỏi, ba đứa nhỏ thiếp đi trong sự ủy khuất cực độ.
Tô Tiểu Tiểu lại đi xử lý vết thương ngoài da cho Tô Thừa.
Ban đêm, nàng nhắm mắt lại, lắng lặng nằm bên cạnh ba đứa nhỏ.
Vệ Đình kéo ngăn tủ ra thu dọn đồ đạc nhưng nàng giả vờ không nghe thấy.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Tiểu làm xong điểm tâm.
Một bữa vô cùng phong phú, có xíu mại, há cả, canh thịt nhồi bí đao, cháo đậu đỏ lúa mạnh, trứng hấp tôm bóc vỏ, cùng với một ít rau được hái từ Lý gia.
Trên bàn cơm rất yên tĩnh.
Tô Ngọc Nương múc canh cho ba đứa nhỏ.
"Muội cũng ăn một chút đi." Nàng ấy múc cho Tô Tiểu Tiểu một bát.
Tô Tiểu Tiểu bưng bát canh lên, nhìn ba viên thịt nềm dẻo trong đó, nhẹ giọng nói: "Cha, nếu như, con nói là nếu như..."
Lời còn chưa dứt, Tô Thừa đã trực tiếp đứng dậy, đầu không ngoảnh lại trở về phòng.
Tô Ngọc Nương nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Tô Tiểu Tiểu, lại nhìn dáng vẻ phất tay rời đi của Tô Thừa, khe khẽ thở dài.
Bỗng nhiên, Tô Thừa sải bước đi tới.
Trong tay ông ấy có thêm một tay nải. Tô Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn ông ấy.
Tô Thừa liền nói: "Không phải muốn đi kinh thành sao? Còn ngây ra đó làm gì! Ăn nhanh lên! Lát nữa thuyên đi mất đấy!"
Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra.
Tô Thừa nói: "Con rể muốn dẫn chúng ta lên kinh thành, hôm qua đã nói rồi, con không biết sao? Đừng nói là con còn chưa thu dọn đồ đạc nhé?"
"Thu dọn xong rồi." Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu ngửa người về phía sau, nhìn vào chiếc bàn trong căn phòng phía đông.
Chỉ thấy trên bàn rõ ràng có hai chiếc tay nải.
Hắn đã thu dọn cả một đêm.
Không chỉ có của hắn, còn có cả... của nàng.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Tiểu Tiểu vào nhà bếp thu dọn bát đũa.
Nàng vừa rửa bát, vừa ngân nha một giai điệu nhỏ.
Tô Ngọc Nương ôm đứa nhỏ hơn một tháng đi tới, dựa người bên khung cửa.
Bé gái đang nhàn nhã thổi bong bóng sữa.
Tô Ngọc Nương sung nịch nhìn nữ nhi một cái, không hề ngại ngùng nhìn Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Có thể đi kinh thành rồi, muội có vẻ khá vui nhỉ?"
Tô Tiểu Tiểu rửa nồi, nhướng mày: "Có sao?"
Tô Ngọc Nương hừ một tiếng: "Sao lại không có chứ? Ta thấy muội sắp lên trời luôn rồi!"
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, làm bộ nghiêm trang nói: "Cũng không vui lắm đâu, cũng bình thường thôi."
ĐÀ "
Có quỷ ta mới tin muội!
Tô Ngọc Nương không phải kiểu phụ nữ không dám đi xa nhà như mấy người ở trong thôn, nàng ấy cũng khao khát thế giới rộng lớn bên ngoài, nàng ấy chỉ hận mình không phải thân nam nhi, nếu không đã sớm vào nam ra bắc du ngoạn khắp nơi.
Thế nên, tâm trạng của Tô Tiểu Tiểu nàng ấy có thể hiểu được.
"Ngọc Nương, tỷ có muốn đi cùng hay không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận