Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2357: Huynh De Lien Thu 1

Chuong 2357: Huynh De Lien Thu 1Chuong 2357: Huynh De Lien Thu 1
Nếu không phải tú bà chống nanh trừng mắt ở phía sau, ela các cô nương của Van Tiên Lâu đã vứt bỏ khách của mình mà đến đây rồi.
Bọn họ đang đinh tới gần, Vệ Đình lạnh như băng nói: "Vạn Tiên Lâu của các ngươi chỉ có những dong chi tục phấn này thôi sao?"
Vừa dứt lời, động tác của các cô nương nhao nhao dừng lại, ai nấy đều vô cùng u oán.
Một nữ tử áo hồng xinh đẹp sẵng giọng: "Vị công tử này nói chuyện kiểu gì vậy? Ai không biết các cô nương của Vạn Tiên Lâu bọn ta người nào người nấy đều đẹp hơn tiên nữ, chẳng lẽ ngài lại muốn công chúa của hoàng tộc?"
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng đánh đồng với công chúa?”
Vệ Lục Lang đe doạ nói: "Đúng đó! Coi chừng bị mất đầu!"
Nữ tử áo hồng sợ đến run lên.
Tú bà nhìn mấy người bọn họ thật chăm chú, cười nhẹ nhàng đi đến, đẩy các cô nương chắn trước mặt mấy người bọn họ ra.
"Mấy vị công tử là khách quý, xem ra những cô nương này không lọt được vào mắt xanh của các vị."
Vệ Đình phủi tay áo, vẻ mặt thanh cao nói: "Nếu chỉ là dong chi tục phấn như thế, ta thấy còn không bằng đến Giáo Tư Phường!"
Giáo Tư Phường của tiền triều là quan thự chưởng quản cung nhạc, đến triều đại này, Giáo Tư Phường dần dần diễn biến thành nơi giam giữ nữ quyến của tội thần.
Các cô nương ở đó phần lớn là thiên kim quan gia mắc nạm, không ít nam nhân không thích các cô nương ở Di Hồng Viện, sẽ đến Giáo Tư Phường hưởng lạc.
Chỉ có điều, Giáo Tư Phương suy cho cùng là nơi của quan gia, không phải tùy tiện ai cũng có thể tới được.
Vệ Lục Lang xích lại gần Vệ Đình, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thất, đệ hiểu biết quá ha."
Vệ Đình mặt không biểu cảm nói nhỏ: "Không được nói bậy, ta ngây thơ như thế, đều là đại ca dạy đó.'
Quỷ Phố: Liên quan gì đến tal
Tú bà giơ lên khăn nói: "Ôi ôi ôi, đã vào cửa lớn của Vạn Tiên Lâu ta, cưa một ai có thể không hài lòng đâu! Không phải muốn thiên tiên sao? Dụ Nhi, đi mời Hương Ngưng cô nương, cứ nói đêm nay phải tiếp khách!"
Giọng của tú bà to rõ, những vị khách trong đại sảnh tất nhiên cũng nghe thấy.
Bọn họ nhao nhao nhìn vê phía đám người của Vệ Đình, trong ánh mắt toát ra bất thiện và ghen ghét. Một lão gia bụng phệ va bàn đứng lên: "Vạn Tiên Lâu của các ngươi có phải là không muốn làm ăn nữa đúng không? Triệu gia ta tới đây nửa tháng rồi, còn chưa được gặp Hương Ngưng cô nương lấy một lần, dựa vào đâu mà bọn họ vừa tới, lại có thể bảo Hương Ngưng cô nương tiếp khách chứ!"
"Đúng thất"
Những người còn lại phụ họa.
"Chuyện này..." Tú bà nhìn mấy người bọn họ, tỏ vẻ khó xử
Chút chiêu trò này của tú bà mà cũng nhìn không thấu, thì không phải huynh đệ của Vệ gia.
Ngoại trừ Vệ Lục Lang.
Vệ Đình tiện tay ném cho bà ta mấy đĩnh vàng.
Con ngươi của tú bà sáng lên, cầm lấy dùng răng cắn một cái.
Là thật là thật!
Tú bà trừng mắt với tên Triệu gia kia, giơ thỏi vàng ròng lên nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái này!"
Triệu gia không lên tiếng nữa.
Tú bà đích thân đưa người lên lầu.
Vệ Lục Lang đi theo Vệ Đình sau lưng, yếu ớt nói: "Tiểu Thất, có phải đệ hào phóng quá rồi không? Quay về mà để Tiểu Tiểu biết được, có khi nào thiến đệ luôn không?"
Vệ Đình thản nhiên nói: "Là thỏi vàng lấy trong phòng của lục ca huynh đó."
Vệ Lục Lang toàn thân chấn động!...
Trong lúc nói chuyện với tú bà, mấy người bọn họ biết được vị Hương Ngưng cô nương này là hoa khôi của Vạn Tiên Lâu, bán nghệ không bán thân.
Có biết bao nhiêu lão gia giàu có vung tiền như rác, chỉ vì cùng nàng ta trải qua một đêm vui vẻ, đáng tiếc tính tình của nàng ta quá cao ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận