Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2294: La Sát Hiện Thân! 2

Chương 2294: La Sát Hiện Thân! 2Chương 2294: La Sát Hiện Thân! 2
"Tiểu tùy tùng, vì sao Tô Huyên cãi nhau với người trong nhà thế? Có phải bởi vì hắn hộ tống ta đi Nam Cương, chậm trễ thi đình, khiến người trong nhà hắn ta tức giận hay không?”
Tiểu Huệ An à, Thủ lĩnh đặc vụ mang ngươi đi Nam Cương là đang lợi dụng ngươi mà thôi.
Hắn ta là Ngọc Diện La Sát, sẽ không để công danh lợi lộc của triều đình vào mắt.
Chẳng qua người này không tham gia thi khảo, cũng thực khiến người khác tức giận.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Sang năm có phải có ân khoa hay không?"
Công chúa Huệ An lắc đầu: "Ân khoa không phải hàng năm đều có, trừ phi xảy ra việc hệ trọng.
Tô Tiểu Tiểu: "Ví dụ như?"
Công chúa Huệ An: "Hoàng đế đăng cơ này, sắc lập thái tử."
Tô Tiểu Tiểu xoa cằm, chớp chớp mắt.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Tô Tiểu Tiểu sờ soạng eo của Công chúa Huệ An một vòng.
Công chúa Huệ An thấy lạ nên hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Vòng eo thực nhỏ."
Ngũ Hổ cưỡi trên người Kim Điêu: " Vòng eo thực nhỏ! Vòng eo thực nhỏ! Vòng eo thực nhỏ!"
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt với nó nói: "Còn kêu nữa, cẩn thận Hoa Hoa đánh ngươi."
Ngũ Hổ càng nói càng hăng: "Hoa Hoa cứu (đánh) ngươi! Hoa Hoa cứu (đánh) ngươi! Hoa Hoa cứu (đánh) ngươi!"
Khắp cánh rừng tràn ngập tiếng huyên náo nhỏ của nó.
Bọn họ ở trong rừng tìm hồi lâu, vẫn là gấu đen bị mù dò tìm ở đằng trước.
Bọn họ đuổi theo từ xa.
"Tiểu tùy tùng, nó thật sự có thể tìm được sao?" Công chúa Huệ An nhẹ giọng hỏi.
"Nếu nó tìm khắp nơi không thấy, chỉ sợ không ai có thể tìm được."
Tô Huyên biết trong tay nàng có Ngũ Hổ và Liệp Ưng, khi ẩn nấp nhất định sẽ tránh đi sự truy lùng của chúng nó.
Nhưng Tô Huyên không biết gấu đen bị mù, sẽ không cố ý tránh đi nó.
Công chúa Huệ An hỏi ra vấn đề mà Tô Nhị Cẩu từng hỏi qua: "Nhỡ đâu hắn ta tránh được thì sao? Hắn ta là một người lợi hại như vậy..."
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Nếu quả thực như thế, đây chính là mục tiêu trong kiếp này của hắn ta. Công chúa Huệ An vội hỏi: "Không được không được! Nhất định phải tìm được hắn ta!"
Vừa dứt lời, đột nhiên gấu đen bị mù ở phía trước phát ra gầm lên giận dữ.
Tiểu Tể Tể nằm trong lòng Tô Nhị Cẩu kêu lên đầy hoảng sợ.
"Đã phát hiện Tô Huyên rồi sao?" Đôi mắt Công chúa Huệ An sáng lấp lánh.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy dáng vẻ của tiểu Tể Tể vùi đầu vào trong lòng Tô Nhị Cẩu sợ hãi đến phát run, nhíu mày nói: "E rằng không phải."
Bầy chim trong rừng bay thành đàn.
Ngũ Hổ kêu lớn lên: "Chíp chíp! Chíp chíp! Chíp chíp!"
Cảnh Dịch ngồi xổm xuống, áp lỗ tai quỳ rạp trên mặt đất nghe ngóng: "Không hay rồi, là thú triều!"
Không biết vì nguyên nhân gì hàng trăm chim thú trong rừng đều chạy về một phía như cơn thủy triều.
Số lượng của chúng nó rất lớn, nếu không thể tránh kịp đúng lúc, vô cùng có khả năng sẽ bị chúng nó đạp thành thịt nát.
Cảnh Dịch nhanh chóng quyết định: "Lên cây đi!"
Tô Tiểu Tiểu nói với Cảnh Dịch: "Dẫn công chúa lên!"
Cảnh Dịch nắm lấy Công chúa Huệ An, mang nàng ta lên một cành cây trên cao.
Tô Nhị Cẩu và Tô Tiểu Tiểu cũng thi triển khinh công nhảy vọt lên.
Tiểu Tể Tể bị Tô Nhị Cẩu bảo vệ trong ngực há mồm kêu lên, tựa hồ đang kêu gọi gấu đen bị mù.
Thú triều tới gân, mọi người ngồi ở trên nhánh cây đều cảm nhận được mặt đất rung chuyển.
Chạy ra đầu tiên là một đàn thỏ hoang và chuột tre, nhưng mà chúng nó rất nhanh liền bị những mãnh thú lớn hơn tách ra.
Công chúa Huệ An sợ hãi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Có thể là cơ quan trong rừng ở chỗ nào đó bị kích hoạt, kinh động tới muôn thú trong rừng, dẫn đến thú triều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận