Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2110: La Sát Chỉ Uy 4

Chương 2110: La Sát Chỉ Uy 4Chương 2110: La Sát Chỉ Uy 4
Hai người đi đến cửa hàng bánh ngọt mà bọn thường mua.
Hôm nay có rất nhiều người, hai người xếp hàng dài phía sau mọi người.
“Tô...” Công chúa Huệ An định gọi hắn ta, nghĩ đến cái gì đó, nhỏ giọng xuống nói: “Ngươi gọi ta là Họa Họa, vậy ta phải gọi ngươi là gì? Cũng không thể gọi tên ngươi, ngộ nhỡ để cho người quen nghe thấy thì phải làm sao?”
Tô Huyên trâm giọng nói: “Người muốn gọi ta như thể nào cũng được.”
Công chúa Huệ An suy nghĩ: “Vậy ta cũng gọi ngươi là biểu ca giống như tiểu tùy tùng vậy.”
Tô Huyên nói: “Được.
Hai người tiếp tục xếp hàng.
Công chúa Huệ An đứng ở phía trước Tô Huyên.
Bỗng nhiên, trong không khí truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Tô Huyên đột nhiên thò tay ra, hai ngón tay khép lại, kẹp lấy một cây ngân châm ở chỗ thái dương của công chúa Huệ An.
Công chúa Huệ An nhận thấy tay hắn ta đang tiến tới gân mình, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
Tô Huyên nhét cây ngân châm vào trong ống tay áo mình mà không để lại chút dấu vết nào: "Có một con côn trùng bay nhỏ, ta đã lấy nó xuống."
Công chúa Huệ An sợ nhất là mấy con côn trùng này... Sợ đến mức nhanh chóng bảo hắn ta nhìn lại lần nữa.
'Không còn nữa." Tô Huyên bình tĩnh nói.
Công chúa Huệ An như trút được gánh nặng, quay qua chỗ khác tiếp tục xếp hàng.
Vẻ mặt Tô Huyên bất động nhìn về phía ngân châm phóng đến, một thân ảnh xông vào ngõ nhỏ ở đối diện.
Hắn ta nói với công chúa Huệ An: "Bên kia mới mở một tiệm bánh gạo mới, ta đi mua một ít cho người, người ở đây đợi ta."
Hắn ta nói xong, nháy mắt với tiểu nhị ở cửa hàng.
Tiểu nhị gật đầu.
"Ai... Thế nhưng ta..."
Tô Huyên đã rời đi.
Nàng ta thở dài: "Ta nói ta muốn đi cùng với ngươi."
Tiểu nhị cầm cái chổi đi ra, vừa giả vờ quét sạch vừa bảo vệ nàng ta.
Tô Huyên đi qua ngõ nhỏ ở góc đối diện, đi qua một con đường, quẹo và một ngõ cụt yên lặng. "Hiện thân đi."
Hắn ta nhàn nhạt mở miệng.
Một bóng đen từ trên trời rơi xuống, rơi xuống trước mặt anh nửa mét.
Là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ngũ quan cường tráng, nhưng khóe mắt lại có chút tà ác.
Tay phải của hắn ta cầm một thanh trường kiếm, mỉm cười nhìn Tô Huyên: "Vài năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, La Sát đại nhân."
Sắc mặt Tô Huyên không thay đổi nhìn hắn ta.
Nam tử nhướng mày mỉm cười: "Cô nương vừa đi cùng với ngươi hình như không biết thân phận của ngươi."
Tô Huyên nói: "Tránh xa nàng ấy một chút."
Nam tử cười càng sâu: "Thế nào? La Sát đại nhân cũng có nhược điểm? Đây cũng không phải là chuyện gì tốt."
Tô Huyên nhàn nhạt nói: "Ta làm việc này là vì lợi ích của ngươi, thế lực sau lưng nàng ấy ngươi không đắc tội nổi đâu."
Nam tử từ từ đi về phía Tô Huyên, khi đi ngang qua Tô Huyên, hắn ta dừng lại, mỉm cười nói với Tô Huyên: "Ta không nỡ đắc tội với nàng. Tiểu nha đầu Trình gia đâu rồi?"
Tô Huyên lạnh lùng nhìn hắn ta.
Nam tử từ từ ghé sát vào bên tai Tô Huyên, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ngươi vì nha đầu kia làm nhiêu chuyện như vậy, còn không tiếc đi theo nàng đến Nam Cương, nha đầu kia mới là nhược điểm của ngươi?"
Tô Huyên im lặng nhìn hắn ta, sắc mặt không vì lời hắn ta nói mà thay đổi.
Nam tử cong môi: "Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta không muốn làm gì nha đầu kia, nhưng mời nàng đến đảo làm khách, La Sát đại nhân không có ý kiến gì chứ?"
“Tùy ngươi."
Tô Huyên bước một bước rời đi.
Nam tử nhìn bóng lưng của Tô Huyên, cười lạnh nói: 'Hôm nay nàng đã đi tìm ngươi rồi, nàng đã đi đến sân nhỏ nhà ngươi, ta đã đặt một chút lễ gặp mặt ở trong xe ngựa của nàng ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận