Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 903: Ban Hon 2

Chuong 903: Ban Hon 2Chuong 903: Ban Hon 2
Thái hậu xua tay: "Thôi, chuyện của triều đình ai gia không hỏi nhiều, người đã đến đây, vừa đúng lúc ai gia có chuyện muốn bàn bạc với người."
Thái hậu đã rất lâu không nói nhiều như vậy với Cảnh Tuyên Đế.
Cảnh Tuyên Đế nhất thời có chút ngây ra.
Thái hậu liếc nhìn ông ta một cái: "Sao nào? Người không muốn nghe? Vậy ai gia tự mình ra quyết định vậy."
Cảnh Tuyên Đế được sủng mà sợ, quan hệ của mẫu tử hai người bọn họ đã đóng băng mười năm, ông ta cho rằng cả đời này cũng sẽ không đợi được ngày Thái hậu chịu nhìn thẳng mình nữa.
Ông ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Mẫu hậu mời nói."
Thái hậu nói: "Tiểu nha đầu Tần gia, người có biết đúng không? Không phải Tần Yên Nhiên."
Cảnh Tuyên Đế chau mày: "Mẫu hậu là nói Tô Đại Nha?”
Thái hậu đáp: "La nàng. Trước khi nàng đến cứu người, ai gia có hứa qua sẽ cho nàng ấy một ân điển, nay loại độc lạ trong thân thể người đã được giải trừ, ai gia cũng nên thực hiện lời hứa với nàng.
Lời của Thái hậu nghe thì đơn giản, thực tế ý nghĩa to lớn.
Tô Tiểu Tiểu cũng trị liệu qua cho Thái hậu, mà Thái hậu lại không hề vì chuyện này mà hứa bất cứ chuyện gì với Tô Tiểu Tiểu.
Ngược lại vào đêm Cảnh Tuyên Đế gặp nguy đó, Thái hậu vì để Tô Tiểu Tiểu tận tâm chữa trị cho Cảnh Tuyên Đế, lại không tiếc dùng ân điển làm lời hứa.
Ân điển của Thái hậu một nước, thật không phải là chuyện nhỏ.
Trong lòng Cảnh Tuyên Đế xuất hiện đủ loại cảm xúc: "Trẫm còn tưởng... Cả đời này mẫu hậu cũng sẽ không tha thứ cho trãm."
Thái hậu nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Người giết cả nhà ca ca ruột của người, giết nhi tử, nhỉ tức, tôn tử, tôn nữ của ai gia, cả đời này ai gia cũng sẽ không tha thứ cho người."
Cảnh Tuyên Đế nắm chặt nắm đấm: "Vậy tại sao mẫu hậu..."
Thái hậu đảo mắt nhìn xuống: "Ai gia cũng không biết."
Trong điện rơi vào trầm lặng kỳ dị, Phúc công công cùng Toàn công công thở cũng không dám thở mạnh.
Cuối cùng cũng là Cảnh Tuyên Đế mở lời trước: "Nàng muốn có được thứ gì?"
Thái hậu nói: "Vệ Đình."
"Khục!" Cảnh Tuyên Đế bi sặc luôn!
Thái hậu bình tĩnh mà nói tiếp: "Ai gia cũng rất kinh ngạc, mối quan hệ của hai nhà Tần - Vệ, người và ai gia đều hiểu rõ trong lòng, chuyện kết thông gia này mà được sao?"
Cảnh Tuyên Đế không hiểu: "Tại sao nàng..."
Thái hậu châm biếm nói: "Tại sao lại nhìn trúng Vệ Đình? Người cứ hỏi trong thiên hạ, có bao nhiêu nữ nhân không nhìn trúng Vệ Đình chứ?”
Lời này Cảnh Tuyên Đế không có cách nào phản bác, dù sao ngay cả đến công chúa Huệ An cũng trầm trọng trúng phải độc của Vệ Đình.
Thái hậu nói tiếp: "Nàng nói đêm qua Vệ Đình đã cứu nàng, nàng không có gì khác, chỉ duy nhất có tấm thân để báo đáp."
Cảnh Tuyên Đế nhớ đến tiểu bàn nha đầu đó, khoé môi giật giật: "Đây không phải báo ân, đây là báo thù ấy?"
Thái hậu trợn mắt với ông ta một cái, nhịn xuống kích động muốn vút một bạt tai qua đó, không mặn không nhạt mà nói: "Nàng lớn lên ở nông thôn, đối với Tần gia cũng không có bao nhiêu tình cảm."
Cảnh Tuyên Đế nghỉ hoặc nói: "Sợ là Vệ Đình không đồng ý..."
Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao nào? Ai gia là Thái hậu, ai gia chỉ hôn cho hắn, hắn còn dám kháng chỉ bất tuân sao?"
Cảnh Tuyên Đế nói: "Trước không nói đến việc hắn có kháng chỉ hay không, Huệ An bên đấy người định xử lý thế nào? Nếu như để Huệ An biết được, mẫu hậu không chỉ hôn cho muội ấy, ngược lại chỉ hôn cho một người ngoài, mẫu hậu nói Huệ An sẽ nghĩ như thế nào đây? Hơn nữa, cả nhà Vệ gia trung liệt, đến nay chỉ còn lại một nhi tử là Vệ Đình, thực sự không nên lấy hôn sự làm khó hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận