Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 223: Khoe Khoang 1

Chuong 223: Khoe Khoang 1Chuong 223: Khoe Khoang 1
Hoàng Hải tiến tới thương lượng với quan binh: "Nếu giữ lại thì nó cũng đã chết, có thể coi như nó đã chết luôn được không?”
Quan binh nói: "Không, điều đó trái với quy củ."
Hoàng Hải nói: "Nếu nó chết thì đúng quy củ? Tại sao quan binh lại làm việc ngang ngược như vậy?”
Cuối cùng, Hoàng Hải tìm được một lão quan trong trạm dịch ngày trước nợ hắn một ân tình, ra tay giúp đỡ, lấy giá ngựa già về hưu bán mà bán cho Tô Tiểu Tiểu.
Hắn đã hỗ trợ, nhưng phần còn lại thì hắn coi như không nhìn thấy.
Bốn mươi lượng để mua một con ngựa con mới sinh, ngay cả nuôi cũng không được.
Đây chỉ đơn thuần là một sự lãng phí tiền bạc!
Tô Tiểu Tiểu bảo Tô Nhị Cẩu tìm một ít cỏ khô trong quán trọ, đặt lên xe bò và nhặt con ngựa con yếu ớt lên.
Vì mua một con ngựa con nên nàng chỉ còn lại năm lạng bạc.
Nàng lặng lẽ đi đến chuồng ngựa của người lái buôn già và hỏi: "Ừm, con lừa kia, ông còn bán không?"
Lão lái buôn: '...'
“Năm lượng!"
Tô Tiểu Tiểu rút túi tiền: "Tôi chỉ còn lại ba lượng."
Một khắc sau.
Một nhóm sáu người rời chợ ngựa với một con ngựa nhỏ ốm yếu và một con lừa gầy gò.
Lưu Bình chưa bao giờ tưởng tượng rằng họ có thể mua được một con vật như thế này.
Hoàn toàn sai lệch so với kế hoạch ban đầu!
Lưu Bình vừa lái xe bò vừa tự an ủi mình: "Lừa... lừa rất tốt. Chúng ăn ít, có sức chịu đựng dẻo dai, có thể kéo cối xay và hàng hóa, tính tình ngoan ngoãn..."
Vừa dứt lời, hắn đã nhìn thấy con lừa ngoan ngoãn bên cạnh giơ chân lên đá đổ sập tấm bảng cổng chợ ngựa với vẻ cáu kỉnh vô cùng!
Lưu Binh:
Một nhóm sáu người trở về thôn.
Một nhóm lớn hương thân tụ tập ở cổng thôn, nhóm người này làm cho Lưu Bình hoảng sợ, hắn ta cho rằng trong thôn xảy ra chuyện lớn.
Ngay khi hắn ta chuẩn bị nhảy xuống xe bò để hỏi nhóm hương thân xem xảy ra chuyện gì, thì các hương thân đã như tổ ong vỡ tổ bu lại đây.
Tô Nhị Cẩu dụi dụi đôi mắt có chút mệt mỏi.
Ừm? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đánh nhau à?
Dì Ngô hỏi: "Tô béo, nghe nói con lên trấn trên mua ngựa, ngựa con mua ở đâu?"
Tô Tiểu Tiểu: Hả? Nàng nói chuyện đó khi nào?
Nàng quay lại nhìn Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu lắc đầu như trống bỏi, lắc đến mức quai hàm đều run lên!
Nàng lại nhìn ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ cũng lắc đầu!
Ngưu Đản còn đang ngủ nướng, bọn họ muốn khoe nhưng khoe không thành!
Cô lại nhìn Lưu Bình!
Lưu Bình sửng sốt: "Không có không có, ta đến chỗ Lý đại thúc mượn xe bò chỉ nói là đi trấn trên một chuyến, chưa nói là đi làm gì?"
Lúc này lão cha Tô chắp tay sau lưng không nhận lục thân đi tới.
"Nhường đường, nhường đường, nhường đường một chút." Ông ấy lớn giọng nói.
Các hương thân xôn xao nhường ra một con đường.
Khi lão cha Tô nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đứng bên cạnh xe bò, ông ấy lập tức mỉm cười vui vẻ.
Ông ấy đã không gặp khuê nữ béo của mình một ngày rồi, ông ấy rất nhớ nàng!
Ông ấy nhướng mày nói: "Nữ nhil Con ngựa con mua ở đâu? Cho các hương thân nhìn để bọn họ được mở mang kiến thức!"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Mọi chuyện bắt đầu khi lão cha Tô và Vệ Đình trở về nhà sau khi hái rau, Tô Tiểu Tiểu đưa đệ đệ và bà đứa nhỏ ra ngoài, chỉ còn Tiểu Ngô Thị đang ở sân sau muối trứng.
Lão cha Tô hỏi tung tích của khuê nữ, nguyên văn lời nói của Tiểu Ngô Thị là: "Dai Nha muốn mua gia súc nên cùng Lưu Bình đi chợ ngựa ở thị trấn bên cạnh, Nhị Cẩu và bọn trẻ cũng đi."
Những gì lão cha Tô nghe được chính là: Khuê nữ của ông ấy... muốn mua... một con ngựa.
Những từ còn lại đều được ông ấy lọc bol
Bạn cần đăng nhập để bình luận