Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1280: Mẩu Tử Ấm Áp 1

Chương 1280: Mẩu Tử Ấm Áp 1Chương 1280: Mẩu Tử Ấm Áp 1
Vệ Đình nhàn nhạt nói: "Trong xe ngựa tối dễ bị thương mắt, ngày mai nàng lại đếm."
Tô Tiểu Tiểu vươn tay đoạt lại: "Mắt của ta không cần huynh lo!"
Vệ Đình giơ cao cánh tay lên không cho nàng với tới: "Có phải nàng đã quên nàng đã kết hôn rồi không, hiện tại từ đầu đến chân của nàng đều thuộc về ta!"
Tô Tiểu Tiểu đoạt không được, vì vậy nàng đơn giản ngồi xuống, nói: "Đêm nay huynh có chút kỳ lạ... À, ta biết rồi, có phải hôm nay huynh thấy ta lạnh nhạt với huynh nên huynh mới làm những trò ấu trĩ này, để thu hút sự chú ý của ta đúng không?”
Vệ Đình lạnh mặt: HUI
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Thật ra... Cái gì..."
Vệ Đình nghiêm túc hỏi: "La do biểu hiện của ta đêm đó không làm hài lòng nàng sao?"
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt: "Hửm?"
Sao đột nhiên lại chuyển thành đề tài này vậy?
"Cũng... cũng không phải."
Thân thể Vệ Đình run lên dữ dội: "Nàng do dự!"
Tô Tiểu Tiểu u oán nói: "Tân hôn! Tân hôn!"
Vẻ mặt Vệ Đình hơi nguôi giận, hóa ra là nguyên nhân này.
Vậy lần sau hắn nhẹ nhàng một chút vậy.
Thời gian cũng không còn sớm, Vệ lão thái quân đã chịu không nổi mà nghỉ ngơi, còn ba đậu đinh vẫn khăng khăng muốn đợi Tộ Tiểu Tiểu, cả ba ngồi ở trên ngạch cửa, thân thể nhỏ bé đã bị cơn buồn ngủ bao quanh đến ngồi không vững.
Tô Tiểu Tiểu xuống xe ngựa, kéo ba đứa nhỏ vào lòng: "Đã trễ thế này rồi, sao tụi con vẫn chưa ngủ?"
Nhị Hổ, Tiểu Hổ lập tức ngủ ở trong lòng nàng, Đại Hổ vẫn kiên trì đến cuối: "Cho nương."
Tô Tiểu Tiểu xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé: "Xin lỗi, để tụi con đợi lâu như vậy, lần sau nương sẽ trở vê sớm hơn một chút."
"Dạ" Đại Hổ nói xong cuối cùng cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ mà nghiêng người, ngã vào trong lòng của nàng ngủ mất.
Ba đứa nhỏ ngồi trên ngạch cửa, dù đã có túi thơm đuổi muỗi của Vệ phu nhân làm cho nhưng vẫn bị cắn vài nhát.
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên trâm mặc.
Vệ Đình ôm Đại Hổ, Nhị Hổ còn Tô Tiểu Tiểu ôm Tiểu Hổ. Vệ Đình nhìn nàng, khẽ hỏi: "Vi sao đột nhiên nàng không nói gì vậy? Nàng đang nghĩ gì?
Tô Tiểu Tiểu sờ sờ trán của Tiểu Hổ, thấp giọng nói: "Ta nghĩ nếu ta có thể quang minh chính đại đưa tụi nhỏ đi đến khắp nơi, sẽ tốt biết bao nhiêu? Nếu bọn họ không cần trốn đông trốn tây, thì tốt biết bao nhiêu?”
Vệ Đình nhìn về phía bóng đêm vô tận: "Sẽ có một ngày như vậy."
Tô Tiểu Tiểu ôm Tiểu Hổ vào ngôi nhà mới, Vệ Đình biết rõ nàng đau lòng, nên không đưa ba đứa nhỏ đến chỗ tổ mẫu.
Cả ba nằm ở trên giường, Tô Tiểu Tiểu lau mồ hôi cho tụi nhỏ, còn bôi thuốc mỡ trị ngứa.
Nhị Hổ trong lúc ngủ mơ cũng cảm thấy ngứa, cậu bé vươn tay gãi, Tô Tiểu Tiểu cầm tay của cậu bé, nhẹ nhàng ấn vào chỗ ngứa của cậu bé, Nhị Hổ thoải mái mà hừ một tiếng, xoay người ngủ tiếp.
Hôm sau, ba đứa nhỏ vừa tỉnh lại đã phát hiện, bản thân đang nằm bên cạnh mẫu thân, điều này khiến tụi nhỏ vui mừng vô cùng!
Bọn họ thấy Tô Tiểu Tiểu còn ngủ nên không làm ồn, còn đặc biệt nhẹ nhàng bò đến cúi đầu hôn hôn nàng.
Tô Tiểu Tiểu thấy khuôn mặt hơi ngứa, thật ra nàng đã sớm tỉnh nhưng chờ ba đứa nhỏ mãi đến tận giờ mới dậy.
Đại Hổ phát hiện nàng giả vờ ngủ, quả quyết nằm trên ngừa nàng: "Nương!"
Tô Tiểu Tiểu cười khúc khích: "Đại Hổ."
Nhị Hổ và Tiểu Hổ nhào đến nằm úp sấp xuống mà ở trong lòng ngực nàng cọ cọ, ôm ôm một cái.
Về Đình đi vào nhà đã thấy một màn nàng cùng ba đứa nhỏ vui cười, trong lòng có chút chua.
Hừ, hắn đã chán đối phó với ba đứa nhóc này.
Mấy người bọn họ đến sân của Vệ lão thái quân để ăn cơm, mấy tẩu tẩu đã sớm chuẩn bị binh khí để cùng tân đệ muội tranh tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận