Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1212: Thân Phận Thật Của Tu Nô 2

Chương 1212: Thân Phận Thật Của Tu Nô 2Chương 1212: Thân Phận Thật Của Tu Nô 2
Vệ Đình mỉm cười, sau đó lại chạm vào vết thương và thở hổn hển vì đau.
Vệ Đình kể lại: "Bà ngoại ta rất thích trồng đào. Nghe các huynh kể rằng gia đình tổ tiên ta ở Lĩnh Nam có rất nhiêu vườn đào rộng lớn. Khi bà ngoại còn sống, hàng năm bà đều cử người đến kinh đô gửi những quả đào do bà tự trông”.
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm: "Mạt Quy Viễn vẫn là một kẻ ngốc?"
Vệ Đình thở dài nhẹ nhàng: "Ai biết được?"
Có lẽ hắn ta chỉ tự khiến mình cảm động.
"Đại nhân!" Uất Trì Tu tức giận xông vào, rót cho mình một tách trà uống một ngụm: "Ta đã an táng Tu Nô. Ta đặc biệt tìm được một địa điểm có phong thủy tốt. Ta kiệt sức rồi!"
"Ngươi đã an táng Tu Nô?”" Tô Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc.
Vệ Đình lẩm bẩm: "Tu Nô do không chịu xuống tay với ta nên đã bị Mạt Quy Viễn giết. Hơn nữa, ta luôn cảm thấy người mà hắn ta biết có thể có liên quan đến Vệ gia."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ý ngươi là người mà hắn ta gặp có thể là chủ nhân khác của chiếc chuông sắt?"
Vệ Đình "Ừ" một tiếng: "Trước khi chết hắn ta đã nói cho ta một cái tên, Quỷ phố Đại nhân."
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ sâu sắc: "Quỷ phố Đại nhân? Cái này giống danh hiệu của giang hồ hơn."
Vệ Đình gật đầu: 'Quỷ phố Đại nhân hẳn là chủ nhân khác của chiếc chuông sắt. Loại chuông sắt này là do cha ta đặc biệt chế tạo và chỉ có huynh đệ chúng ta mới có."
Tô Tiểu Tiêu nhìn hắn: "Ngươi có nghi ngờ người đó là huynh đệ của mình không?"
Vệ Đình nói: "Khi ta lao ra biên giới để thu thập thi thể của ông nội, cha và các huynh đệ, ngoại trừ thi thể của ông nội bị chặt đầu được treo trên tòa thành băng giá, nó không bị phân hủy. Còn những người khác ... bị ném vào hoang mạc, ít nhiều không thể nhận dạng được. Lục ca của ta gần như không còn xương, chỉ còn lại một bộ áo giáp và những mảnh vỡ không thể ghép lại được. Nhưng kể từ khi Lục ca sống sót trở về thì những mảnh vụn đó nhất định là của người khác. Ta đang nghĩ...'
Tô Hiểu Hiểu thay hắn nói nốt: "Còn có những thi thể khác bị nhầm lẫn sao?"
Suy đoán này không phải không có lý, thậm chí còn rất đáng tin.
Nếu có thể, Vệ Đình hy vọng mọi người đều còn sống, nhưng trong thâm tâm hắn cũng biết điều này là không thể, Lục ca có thể sống sót đã là kỳ tích, hắn làm sao có thể tham lam yêu cầu mọi người bò ra khỏi đống xác chết?
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Vệ Đình, chúng ta đi khám nghiệm tử thi đi."
"Không được, đêm khuya như vậy, các ngươi định mở quan tài tiến hành khám nghiệm tử thi sao?”
Uất Trì Tu kiên quyết không đồng ý!
Để hắn ta giết người thì được, nhưng đào mộ thì tuyệt đối không!
Và chắc chắn không phải do hắn ta sợ mai
Trong lòng Vệ Đình có chút giằng co.
Sau bao lâu cuối cùng hắn cũng có thể chấp nhận cái chết của ông nội, cha và các huynh đệ, việc khám nghiệm tử thi không khác nào tuyên bố họ đã chết một lần nữa.
Dù người chết là ai thì đó cũng là nỗi đau thấu tận tim gan.
Tô Tiểu Tiểu cũng không ép buộc hắn.
Sau khi ở cùng hắn một thời gian dài, sẽ phát hiện hắn nhìn bề ngoài là người lười biếng và không nghiêm túc nhưng trong lòng lại là người rất coi trọng tình nghĩa, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân mình mới là người lạnh lùng.
Uất Trì Tu từ chối: "Không kiểm tra, không kiểm tra, không kiểm tra..."
"Ngươi xác định có thể kiểm tra?" Vệ Đình hỏi.
Cả người Uất Trì Tu run lên: "Ngươi thật sự muốn kiểm tra sao? Lão phu nhân sẽ giết ngươi!"
Tô Tiểu Tiểu kiên quyết nói: "Đúng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận