Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2844: Lộ Mặt Thật 1

Chương 2844: Lộ Mặt Thật 1Chương 2844: Lộ Mặt Thật 1
“Nhị thúc, ngươi nói cái gì vậy?”
Hạ Hầu Khanh không thể tin nam nhân trước mắt là nhị thúc nhân hậu từ ái của mình.
Xé lớp mặt nạ ban đầu trong nháy mắt, như đê bị thủng một lỗ, cơn lũ tích tụ nhiều năm bất ngờ điên cuồng chảy không hoãn lại chút đường sống nào.
Những nơi chảy qua, tín ngưỡng sụp xuống!
Hạ Hầu Nghi nói: "Ngươi cho là, nếu không phải ta nhường ca ca ngu xuẩn kia của ta thì hắn có thể lên làm thành chủ sao? Kể cả ngươi cũng là một tay ta nâng lên vị trí thành chủ."
"Ca ca ngu xuẩn..."
Hạ Hầu Khanh trăm triệu không ngờ phụ thân của mình ở trong lòng nhị thúc lại là như vậy!
Ông ta nén lửa giận nói: 'Nếu như vậy thì vì sao ngươi không tự mình làm thành chủ? Vì sao lại phải cho? Vì sao không đoạt lại sớm một chút? Lại đợi cho đến bây giờ, trần ai lạc định rồi mới muốn cướp đi tất cả trong tay ta?"
Hạ Hầu Nghi dừng một chút: "Bởi vì ta đã từng sai lâm."
Hạ Hầu Khanh lạnh lùng nhìn ông ta.
Hạ Hầu Nghi nhìn bóng đêm vô biên xung quanh, nói: "Hạ Hầu gia nhiêu lần đảm nhiệm thành chủ, một nửa chết vì bệnh này, những người còn lại của Hạ Hầu gia có phải cũng chết vì loại bệnh này hay không thì không có ghi chép nhiều lắm. Ta còn nhớ một đêm trước khi đại ca sắp nhậm chức đã kéo tay của ta nói, hắn rất sợ hãi, Hạ Hầu gia chỉ cần làm thành chủ thì không thoát khỏi nguyền rủa này. Nếu như hắn chết muốn ta phải chăm sóc tốt cho ngươi, đừng để ngươi trở thành thành chủ đời tiếp theo."
Hạ Hầu Khanh nghe được tin tức như thế nhất thời không biết nên cảm thấy kinh ngạc hay là cảm thấy hoang đường.
"Cha ta trước lúc lâm chung không tuyên bố người thừa kế chính là vì thế?"
Đúng vậy.'
"Vậy có lẽ ngươi đã trúng kế."
Hạ Hầu Khanh không biết rõ người nhưng ở một số chuyện, trí óc lại tỉnh táo lạ thường.
Hạ Hầu Nghi nói: "Đúng vậy, ta trúng kế. Hắn từ lâu đã nhìn ra ta có năng lực cũng có dã tâm, vì đề phòng ta tranh đoạt vị trí thành chủ với hắn, hắn lợi dụng điều này làm ta sợ. Đương nhiên ta sẽ không tin toàn bộ nhưng hắn thật sự phát bệnh sau khi kế vị. Sau này hắn chết, vì thế mà ta có suy nghĩ lớn mật."
Tim Hạ Hầu Khanh lại nhói đau một cái: "Giúp ta thượng vị, thử xem nguyền rủa này có phải sự thật không. Nhưng không nghĩ tới, thành chủ ta lại không phát bệnh ngược lại là bản thân ngươi phát bệnh."
Hạ Hầu Nghi gật đầu: "Những năm gần đây vì để giải trừ nguyền rủa mà ta đã nghĩ rất nhiều cách."
Hạ Hầu Khanh nghiêm mặt nói: "Nhị thúc, đây không phải nguyên rủa mà là bệnh! Bệnh t†ruyên qua nhiều thế hệt!"
Hạ Hầu Nghi thản nhiên nói: "Không, đây là nguyền rủa, hơn nữa ta đã tìm ra cách giải quyết nguyên rủa."
Hạ Hầu Khanh căn bản không muốn hỏi là cách gì, hành động của nhị thúc điên rồ mới có thể nói ra nguyên rủa vô căn cứ này.
Ông ta phẫn nộ nói: "Nhị thúc, đừng nghĩ rằng giả ngây giả dại là có thể khiến ta tha thứ toàn bộ những điều ngươi làm! Cho dù ngươi là nhị thúc ruột của ta, ta cũng không... nương tay!"
Hạ Hầu Nghi bỗng nở nụ cười.
Tiếng cười vô cùng lạnh nhạt.
Hạ Hầu Khanh đã không còn sợ hãi như lúc trước, lời cần nói đã nói, cười một chút tính là cái gì.
"Đến... ngươi."
Vừa nói chữ ngươi, ông ta cảm giác cái gì chặn lại ở cổ họng.
Ông ta che cổ họng muốn phát âm lại phát hiện căn bản không có tiếng gì.
Ông ta... không nói được!
Ông nhìn về phía Hạ Hầu Nghi.
Ánh mắt Hạ Hầu Nghi lạnh nhạt, đáy mắt không có chút kinh ngạc.
Ông ta chỉ như vậy nhìn Hạ Hầu Khanh che yết hầu ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận