Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2672: Mất Mặt Trước Đám Đông 2

Chương 2672: Mất Mặt Trước Đám Đông 2Chương 2672: Mất Mặt Trước Đám Đông 2
Sắc mặt của Cơ phu nhân tối sầm, bà ta hỏi Cơ Minh Lâu: "Ngài lén dạy cho nhi tử của Vân Sương Phá Công Chưởng?”
Cơ Minh Lâu: Ta không có.'
Cơ phu nhân: "Ngài còn không thừa nhận? Ngoài ngài ra, những người khác trên đảo ai có thể dạy cho nhi tử của Vân Sương Phá Không Chưởng?"
Cơ Minh Lâu cau mày: "Ta không muốn cãi nhau với nàng."
Thật sự ông ta không hề dạy.
Ông ta cũng cảm thấy kỳ lạ, không biết Phá Không Chưởng của Đoan Mộc Vân từ đâu tới.
Quá khứ của Cơ Minh Lâu và Vân Sương không phải là một bí mật gì ở trên đảo. Có tin đồn rằng ông ta vẫn còn tình cảm với Vân Sương. Vì vậy, cũng không có gì là lạ khi ông ta truyền lại bí tịch cho tiểu nhi tử của Vân Sương.
Cơ Minh Lâu kiên quyết không nhận, điều ngạc nhiên là không ai trong số họ nghi ngờ Cầu Lão cả.
Tạ Cẩn Niên nhìn Đoan Mộc Vân một lúc, đáy mắt hắn chợt lóe lên.
Trong đài quan sát của Sát Thủ Minh, Liễu Trân Nhi nhận ra Vệ Đình: "Là hắn!"
Kỳ Dao nhìn Vệ Đình.
Liễu Trân Nhi nói với Trần Vũ: "Tứ sư huynh, huynh không nhớ sao? Hắn là người đã cắt dây thừng của chúng tai"
Trần Vũ nói: "Ý muội là ... hắn ta là một trong những người tới cứu La Sát? Ta cảm thấy công pháp của hắn rất quen."
Liễu Trân Nhi kỳ lạ nói: "Ta mới không gặp hắn hai tháng sao lại cảm thấy động tác của hắn ta nhanh hơn rất nhiêu? Hay là do lần trước di chuyển trên vách đá bất tiện khiến tốc độ của hắn chậm lại."
"Tử Di Hầu đang bị áp chế." Kỳ Dao sư huynh nói.
Liễu Trân Nhi cau mày: "Lần trước chúng ta giao đấu, ta cảm thấy thực lực của hắn không mạnh như vậy.'
Trân Vũ thờ ơ nói: "Hắn ta chỉ là may mắn thôi. Mấy người không thấy Tử Di Hầu vẫn chưa rút kiếm ra sao?"
Kỳ Dao không nói gì.
Bởi vì hắn thấy sở dĩ Tử Di Hầu không rút kiếm không phải vì y không muốn rút kiếm, mà là vì y bị áp chế đến mức không rút được kiếm ra khỏi vỏ.
Kể từ sau khi cứu được La Sát thì Đoan Mộc Vân của hôm nay đã tiến bộ hơn trước nhiều. Trong đài quan sát của phái Tiêu Dao.
Mỹ nhân kiều diễm ăn một miếng trái cây rồi nói: "Tiểu Lang Quân đúng là càng nhìn càng thích, ngay cả Tử Di Hầu cũng bị hắn đánh. Thật đáng tiếc, cũng chỉ có thể đánh đến đây thôi."
Mọi người tiếp tục chú ý đến cuộc tỉ võ trên sân.
Mặc dù bọn họ ủng hộ Tử Di Hầu nhưng bọn họ cũng hy vọng Đoan Mộc Vân phản đòn nhiều một chút để bọn họ có thể vui vẻ xem.
Nhưng phép màu dường như không kéo dài với tên thanh niên này.
Tử Di Hầu nhảy lên giáng cho Vệ Đình một đòn rất mạnh.
Vệ Đình ăn trọn một chưởng rồi bị đánh văng ra mép võ đài, nửa người rơi khỏi võ đài.
Tử Di Hầu bóp lấy cổ hắn: "Là ai chỉ điểm cho ngươi? Ta vừa mới bước lên võ đài ngươi lập tức lao vào tấn công ta, còn liên tục đánh vào điểm yếu của ta, ép ta không thể rút kiếm?"
Vệ Đình bị bóp cổ đến tím cả mặt nhưng đôi mắt của hắn chẳng có chút chật vật nào: "Sư phụ của tal"
"Ồ?" Tử Di Hầu cười lạnh: "Xem ra sư phụ của ngươi hiểu rất rõ điểm yếu của ta, nhưng thật đáng tiếc, hắn quen biết ta từ ba năm trước! Bây giờ ta không còn điểm yếu nữa!"
Nói hết câu, y tỏa ra trường khí, nắm lấy cổ họng của Vệ Đình giơ lên cao rồi ném thật mạnh xuống dưới võ đài!
"AI Kết thúc rồi! Tử Di Hầu thắng rồi!"
"Quả nhiên, ngay cả khi có Toái Không Chưởng, nhưng đã đứng trước Tử Di Hầu thì cũng không có cơ hội sống."
"Sức mạnh của Tử Di Hầu quá mạnh rồi, trừ khi đó là Sát Thủ Minh, bằng không thì không ai có thể đánh bại y, đây gọi là ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận