Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 611: Đại Lão Tranh Sung 3

Chương 611: Đại Lão Tranh Sung 3Chương 611: Đại Lão Tranh Sung 3
Cảnh Tuyên Đế gọi Tần Thương Lan vào đây là vì chuyện của phủ Hộ Quốc công.
Đầu tiên hắn hỏi về một số ít chỉ tiết quan hệ của Tô Tiểu Tiểu lúc ở nông thôn, đặc biệt là vị Vệ tiểu lang quân kia.
Tô Mạch đã sớm đưa "khẩu cung" của Tô lão gia tử cho Tần Thương Lan, Tần Thương Lan đương nhiên sẽ không trả lời sai.
Cảnh Tuyên Đế lại hỏi: "Nếu đã thành thân rồi, tại sao nhập kinh lại không dẫn hắn ta theo cùng? Lẽ nào là... nhi tử của ngươi không muốn muốn đứa nữ tế này nữa?"
Tần Thương Lan thâm nghĩ, nếu mà được như vậy thì tốt rồi, ông ấy ước gì Tô Thừa có thể đuổi tiểu tử Vệ gia kia ra khỏi gia môn đây.
Nhưng mà không như mong muốn, người bị đuổi lại là người cha ruột này của ông ấy.
Tần Thương Lan vẻ mặt tiếc hận: "Không phải là không muốn dẫn theo, là hắn sinh bệnh, không chịu được ngựa xe mệt nhọc, đang ở trong thôn tĩnh dưỡng."
"Nghiêm trọng đến thế sao?" Cảnh Tuyên Đế hỏi.
Tần Thương Lan thở dài: "Đúng vậy, phỏng chừng ngày nào đó cũng phải đi."
Ông ấy là thật sự muốn bóp chết Vệ Đình.
Mắt thấy đề tài càng nói càng nghiêm trọng, Cảnh Tuyên Đế liền ngừng lại ở đấy.
Hắn liên chuyển hướng, nói: "Trãm muốn gặp nhi tử của ngươi."
Tâm trạng của Tần Thương Lan thấp xuống: "Bệ hạ, nhi tử của thần từng tận mắt nhìn thất thân mẫu chết thảm, đến nay vẫn không thể nhớ lại đoạn ký ức trước đây, thân không muốn nó phải chịu kích thích, còn chưa nhận lại nó "
Nếu Cảnh Tuyên Đế là một tên bạo quân, hẳn là cũng mặc kệ những điều này mà tuyên Tô Thừa vào cung.
Nhưng hắn là một vị minh quân, tình cảnh này không nên tiếp tục cưỡng cầu.
Cảnh Tuyên Đế nói: "Vậy chờ phụ tử các ngươi nhận nhau, liền dẫn hắn ta vào cung cho tram nhìn thử cũng không muộn."
Tần Thương Lan chắp tay nói: "Vâng, bệ hạ."
Cảnh Tuyên Đế nhìn ông ấy một cái: "Ngươi sẽ không để cho trẫm phải chờ lâu chứ?"
Tần Thương Lan ngừng một chút, đáp: "Sẽ không đâu."
"Vậy là tốt r6i Cảnh Tuyên Đế nói: "Nhi tử thân sinh của ngươi là Hộ Quốc công, đạo thánh chỉ này tram sẽ không rút về, có điều, thuở nhỏ Tô Thừa lớn lên ở nhân gian, nếu muốn vào triều làm quan chỉ sợ đảm đương có chút khó khăn, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tần Thương Lan ánh mắt lay động, chắp tay nói: "Be hạ nói rất đúng."... Sau khi ra khỏi hoàng cung, Tần Thương Lan tới phủ Trấn Bắc Hầu một chuyến, nói cho lão Hầu gia những gì đã nói ở trong ngự thư phòng.
Cảnh Tuyên Đế nói rất mập mờ, nhưng Tần Thương Lan lại không ngốc, võ tướng chỉ là không thích đùa giỡn tâm cơ, không có nghĩa là bọn họ không có tâm nhãn.
Ý tứ của Cảnh Tuyên Đế là, để Tô Thừa làm một cái quốc công gia nhàn tản, cả đời không lo chuyện cơm áo, binh quyền tiếp tục giao cho Tần Giang.
Binh quyền là do Tần gia đánh đổi từ hàng loạt chiến công đẫm máu cùng nước mắt, so với việc giao cho người khác, không bằng giao cho đệ đệ của chính mình, nói thế nào thì Tân Giang cũng là huyết mạch của Tần gia.
Mặt khác, Tần Giang cũng được coi như là người thừa kế mà bồi dưỡng nhiều năm.
"Ngươi đồng ý rồi?" Lão Hầu gia hỏi.
Tần Thương Lan nghiêm mặt nói: "Ta đương nhiên không có! Cho dù Thừa Nhi có lớn lên ở nông thôn, chưa từng được học qua binh pháp, nhưng không phải ta còn sống đây sao? Ta có thể dạy nó! Nếu là Thừa Nhi không chịu học, còn có Nhị Cẩu! Ngươi không biết được Nhị Cẩu đứa nhỏ đó có bao nhiêu dũng mãnh đâu!"
Lão Hầu gia chỉ đi qua ngõ Lê Hoa một lần, còn chưa nói chuyện với Tô Nhị Cẩu bao nhiêu, lúc này không khỏi bắt đầu có chút ghen tị với Tân Thương Lan.
Chờ ông ấy khỏi hẳn, nhất định sẽ trộm mấy đứa nhỏ vào trong phủi
Bạn cần đăng nhập để bình luận