Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 965: NOi Gian That Su 1

Chuong 965: NOi Gian That Su 1Chuong 965: NOi Gian That Su 1
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ngươi cho rằng bà ta thật sự không biết chuyện Vệ gia có nội gián sao?"
"Hả?" Úy Trì Tu chẳng hiểu mô tê gì.
Tô Tiểu Tiểu nhớ lại tình huống giao phong ngắn ngủi trong phòng Vệ phu nhân: "Bà ta không phải là một nữ nhân đơn giản. Bà ta đã nhận ra ta từ lâu, thậm chí là sớm hơn ta nghĩ... Có lẽ từ lúc chiều ta đến bắt mạch, bà ta đã phát hiện ta là người trốn sau rèm tối qua."
Úy Trì Tu lắc đầu: "Sao mà phát hiện được? Lúc ấy ngươi kéo rèm kín mít, bà ta càng không nhìn thấy mặt ngươi!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mùi."
"Mùi... mùi?" Úy Trì Tu không hiểu.
Hắn ta vẫn thích nói chuyện phiếm với Tô Thừa hơn, tiểu nha đầu y chang Vệ Đình, luôn khiến hắn ta cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta mới để ý ngoài sở thích cắm hoa, bà ta còn thích phơi khô cánh hoa để làm hương liệu. Trong phòng bày đầy chai chai lọ lọ hương liệu, còn nhiều hơn dược thuốc nhà ta. Phàm là cao thủ điều chế hương liệu thì đều vô cùng nhạy cảm với mùi, có vài người thậm chí còn phân biệt người quen bằng mùi hương."
Úy Trì Tu vô thức ngửi ngửi mùi trên người mình.
Chỉ có mùi mồ hôi, quá nồng...
Hắn ta thè lưỡi, nôn ọe.
Lâu như trải qua một thế kỷ.
Úy Trì Tu cuối cùng cũng tiêu hóa được thông tin này: "Khoan đã, ý ngươi là hồi chiều bà ta nhận ra ngươi nhưng không lập tức vạch trân ngươi?"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Sự kiên nhẫn của bà ta mạnh đến độ đáng sợ, đúng không? Đây không phải là thứ có thể luyện được trong một sớm một chiều. Một người như vậy, dù trong lòng có thích thứ gì đó đến đâu, cũng có thể vờ như vô cùng ghét bỏ, nhỉ?"
Úy Trì Tu nhìn trời, dốc hết trí tuệ cả đời mới lĩnh ngộ được một ít tinh túy trong lời nói của Tô Tiểu Tiểu.
"Ý ngươi là... bà ta thật ra rất quan tâm đại nhân, chỉ là cố ý làm vẻ xa lánh đại nhân?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn quả đào vừa to vừa đỏ trong túi áo, nhỏ giọng nói: "Vì muốn bảo vệ hắn, cũng vì, họ luôn sống dưới sự giám thị của nội gián."...
Hai người đang ngồi xổm bên đường nói chuyện thì chợt một chiếc xe ngựa phóng vọt qua, suýt hất bùn lên mặt Tô Tiểu Tiểu.
Úy Trì Tu vội giơ dù giấy ra chắn. Sau khi xe ngựa đi qua, Úy Trì Tu bất mãn lầu bầu: "Lần sau mắt lại chọt nữa, ông tháo bánh xe nhà ngươi ral
Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn thoáng qua: "Ho? Xe ngựa chạy về hướng Vệ gia, đã muộn thế rồi, ai vê đó?"
"Ồ, đấy không phải là xe ngựa của Vệ gia, là Quách gia."
Úy Trì Tu nhận ra xa phu kia.
Tô Tiểu Tiểu khó hiểu: "Quách gia? Hơn nửa đêm, Quách gia tới cửa làm gì?"
Chẳng lẽ là vì nàng đánh Quách Linh Tê, người Quách gia đến nhà đòi lý lẽ?
Không phải, mình còn chưa được cưới vào nhà, có đòi lý lẽ cũng nên tới Tần gia, không thì Tô gia.
"Là tới thăm Vệ phu nhân.”
Thấy Tô Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn mình, khí thế của Úy Trì Tu nháy mắt bùng nổ: "Ngươi không biết à? Đại nhân và Quách Linh Tê là bà con, nương Quách Linh Tê là biểu muội của Vệ phu nhân!"
Tô Tiểu Tiểu hiểu: "Ồ, ra là bà con."
Úy Trì Tu nói: "Hai tỷ muội từ Lĩnh Nam gả tới kinh thành, một người gả vào Vệ gia, một người gả vào Quách gia, từng truyền khắp kinh thành như một giai thoại."
Tô Tiểu Tiểu khó hiểu: "Giai thoại gì?"
Úy Trì Tu thích dáng vẻ chưa hiểu sự đời này của Tô Tiểu Tiểu!
Hắn ta khoanh tay, đắc ý nói: "Ngươi chưa từng nghe danh Lĩnh Nam song xu à? Hồi còn trẻ hai người chính là đại mỹ nhân hàng đầu Lĩnh Naml"
Tô Tiểu Tiểu nhớ đến dung mạo của Vệ Đình, không nghỉ ngờ lời nói của Úy Trì Tu.
"Quan hệ giữa hai tỷ muội tốt lắm hả?" Nàng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận