Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2934: Cuộc Chiến Cuối Cùng 38

Chương 2934: Cuộc Chiến Cuối Cùng 38Chương 2934: Cuộc Chiến Cuối Cùng 38
Nam tử bị đánh gãy chân khẽ giật mình.
Tô Huyên lơ đễnh nói: "Đúng là không nghe lời."
Ánh mắt hắn ta nghiêm túc, ném trường kiếm lên, tay trái chạm vào chuôi kiếm!
Mắt thường không thể thấy được, kình lực truyền vào trường kiếm khiến nó bay về phía nhà kho đối diện như một mũi tên.
Phập!
Trường kiếm xuyên qua cửa, bên trong phát ra một tiếng động lớn, bỗng chốc có người đá ngã cái tủ, tránh được một đường kiếm tràn đầy sát khí này!
Nam tử trên mặt đất hoàn toàn choáng váng.
Đây mới là sức mạnh thực sự của La Sát kiếm?
Con mẹ nói
Vừa rồi ngươi đang chơi đùa với lão tử hải
Có phải ngươi biết đại ca ngươi đến, cố ý giả vờ hả?
Một thân ảnh quen thuộc bước ra.
Thì ra là Lưu trưởng lão đã lâu không gặp.
Tô Huyên nói: "Ngài chưa chết? Hay bị luyện thành con rối."
Tiểu nhà đầu nói không sai, Hạ Hầu Nghi quả thật là một con cáo già.
Võ công của Lưu trưởng lão từng cao hơn Phong lão, lúc Quỷ Phố và Tô Huyên đối phó Phong lão đều bị thương với Lưu trưởng lão này lại càng khó giải quyết hơn.
Tuy nhiên, Tô Huyên cũng luyện xong bí thuật La Sát kiếm đến cấp mười.
Tô Huyên nói: "Đúng lúc, đem ngươi ra để thử."
Không ngờ hắn ta vừa dứt lời, lại có một giọng nói khác vang lên: "Người này giao cho ta.
Tô Huyên nhìn Vệ Đình đột nhiên xuất hiện ở lối đi : "Ngươi sao lại đến đây? Sao không bảo vệ muội muội ta? Muội ấy bị thương rồi, đại ca sẽ đánh ngươi."
Tô Tiểu Tiểu thò đầu ra từ phía sau Vệ Đình: "Tứ biểu ca?”
Tô Huyên: ”...'
Công lực của Vệ Đình có được Cừu trưởng lão truyền thụ, không còn là tên tiểu tử Vệ gia lúc trước phải dựa vào Lưu Tinh bộ để né tránh nữa. Tô Huyên nhìn hai người đánh qua đánh lại, hiển nhiên không cân mình trợ giúp.
Hắn ta thấp giọng thở dài: "Thật đáng tiếc."
Nói xong, hắn ta đưa mắt nhìn về người nam tử bị đứt gân chân.
Thân thể của người nam tử run lên: "Ta không thể đánh!"
Tô Huyên sải bước qua người nam tử.
Đi tìm con rối tiếp theo.
Trên mặt biển.
Hạ Hầu Nghi ngồi trên chiếc thuyền nhỏ để trốn thoát khỏi vùng biển này.
Trên thuyền có hai con rối đang chèo thuyền.
Hạ Hầu Nghi tay ướt đẫm nước, ông ta đang tự mình chữa trị vết thương, toàn thân đau đớn co giật, khuôn mặt méo mó.
Ông ta bày mưu lập kế... chưa bao giờ thất bạil
Ông ta quay đầu lại, muốn xem mình có hất văng được Tô Mạch không, lại phát hiện chiếc thuyền vẫn đuổi theo ông ta cách đó không xa, giống như một cái đuôi không thể rũ bỏ được.
Tô Mạch ngồi trên thuyền, nhàn nhã thảnh thơi lau cung tên.
Hắn ta chèo một lúc rồi dừng lại, không chút vội vã.
Không biết bao nhiêu lâu, hắn ta lau xong mũi tên cuối cùng.
Hắn ta nhìn con thuyền phía trước: "Nên săn môi thôi."
Hạ Hầu Nghi cau mày.
Hắn ta đang làm gì vậy?
Tại sao ở trên thuyền đột nhiên đứng dậy?
Vút!
Một mũi tên vùn vụt lao thẳng vào mặt Hạ Hầu NghiI
Hạ Hầu Nghi lông mày co giật, né sang một bên.
Mũi tên bay qua sau gáy và bắn trúng con rối bên trái rơi xuống biển.
Máu đỏ tươi cuồn cuộn trào lên trong nước, con rối mặc áo giáp dày nhanh chóng chìm xuống.
Tô Mạch buông cung tên xuống: "Ừm."
Sau đó hắn ta ngồi xuống. Không có mũi tên thứ hai... tại sao?
Hạ Hầu Nghi chợt phát hiện, chính mình hoàn toàn đoán không ra người thiếu niên này muốn làm gì.
Kẻ điên.
Người khác đoán không được thủ đoạn của ông ta, vì ông ta hoàn toàn là một kẻ điên.
Nhưng người thiếu niên này còn điên hơn cả ông tai
Hạ Hầu Nghỉ nhìn về một hướng khác, mơ hồ có thể nhìn thấy một hòn đảo.
“Chính là nơi đó! Chèo nhanh lên!"
Có thể sớm sẽ tìm thấy lăng mộ của Võ đế.
Ông ta sẽ không chết!
Ông ta sẽ không!
Ông ta -
Phập!
Bạn cần đăng nhập để bình luận