Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1733: Than The 1

Chuong 1733: Than The 1Chuong 1733: Than The 1
"Bọn họ định làm gì ở đây?" Tiêu Thuan Dương nghi ngờ hỏi.
Tô Tiểu Tiểu hỏi ngược lại: "Bệ hạ có nói là không cho phép mang theo gia đình theo không?”
Tất nhiên Cảnh Tuyên Đế không nói như vậy, bởi vì Cảnh Tuyên Đế hoàn toàn không ngờ tới chuyện này.
Tiêu Thuấn Dương nhẹ nhàng nói: "Có phu nhân Vệ nhị cùng với mấy đứa trẻ đây, e rằng sẽ có nhiều sự bất tiện."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, khẽ nói: "Việc này xin Duệ Vương điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho nhị tẩu và mấy đứa trẻ."
Nếu có Tô Độc Nghiệp ở đây, Tô Tiểu Tiểu nhất định sẽ nói - Con trai nàng không nỡ rời xa nàng nên khóc lóc kêu gào đi cùng nó. Vì vậy nàng mới mềm lòng đồng ý, nhưng một mình nàng thì không thể chăm sóc ba đứa nhỏ. Cho dù có mấy người đàn ông trưởng thành cũng không thể chăm sóc được mấy con búp bê nhỏ này nên nàng đành phải quay sang nhờ nhị tẩu cũng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ. Có nhị tẩu ở đây, Hi Nguyệt đương nhiên cũng phải ở đây.
Tuy nhiên, Tiêu Độc Nghiệp sẽ tin những lời này, còn Tiêu Thuấn Dương thì không.
Dù có nói gì thì hắn ta cũng sẽ hoài nghi, tóm lại không cần phải lãng phí thời gian giải thích làm gì.
Hắn ta có thể nghĩ bất cứ điều gì hắn ta thích, nhưng hắn ta có thể làm gì nếu không có bằng chứng?
Ngay sau đó, xe ngựa của Tiêu Trọng Hoa đã đến.
Tiêu Thuấn Dương nhìn An Vương cùng Cảnh Dịch bước xuống xe.
"Tam đệ, Cảnh Tiểu hầu gia."
Hắn ta cũng lịch sự chào hỏi.
Tiêu Trọng Hoa cười ấm áp: "Ta đến tiễn nhị ca."
Cảnh Dịch thì lại không diễn xuất với hắn ta, hắn ta đi tới xe ngựa của Tô Tiểu Tiểu, nói với Tô Tiểu Tiểu: "Sao muội không gọi cho ta?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Huynh còn đang dưỡng thương."
Cảnh Dịch chỉ vào xe ngựa của Vệ Đình: "Vậy thì tại sao đệ ấy có thể đi được? Đệ ấy khỏe quá"
Vệ Đình: Tiểu tử, sao lại nói chuyện với cha ngươi như vậy?
Tiêu Trọng Hoa nhìn Tiêu Thuấn Dương nói: "Nhị ca, lên đường bảo trọng."
Tiêu Thuấn Dương nói: "Trong lúc ta rời kinh, mong Tam ca thường xuyên đến thăm phụ hoàng tận lực báo hiếu."
Tiêu Trọng Hoa cười: "Đệ biết nên làm như thế nào, chỉ là sợ phụ hoàng ta nhìn thấy con trai ta liền cảm thấy không vui."
"Ta đi tạm biệt với người bạn cũ." Tiêu Trọng Hoa nói xong liền đi đến bên cạnh Tô Hiểu Hiểu: 'Muội cũng tự bảo trọng nhé."
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn Tiêu Thuấn Dương ở đằng xa mỉm cười và nói: "Vương An điện hạ, thân đã mang người tới rôi, người cũng nên nắm bắt cơ hội này."
Tiểu Trọng Hoa thâm ý nói: " Ta nhất định sẽ nắm bắt."
Cảnh Dịch mặt không biểu cảm đi tới chỗ Tiêu Thuấn Dương, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thuấn Dương đang ngồi trên lưng ngựa, tự giới thiệu: "Ngươi còn thiếu một đứa em trai sao?"
Tiêu Thuấn Dương: "..."
Tiêu Trọng Hoa: '...'
Đây là thời điểm tốt để mọi chuyện xảy ra và hắn ta cần Cảnh Dịch ở bên cạnh.
Tô Tiểu Tiểu không thể mang Cảnh Dịch theo cùng. Thứ nhất, Cảnh Dịch thực sự cần thời gian để hồi phục vết thương. Thứ hai, Tiểu Thuấn Dương không có ở đây, đây là cơ hội tuyệt vời để Tiêu Trọng Hoa gây rắc rối, vì vậy hắn ta cần Cảnh Dịch ở bên cạnh.
Sau khi Tiêu Trọng Hoa, Vệ Thanh và Vệ Đình chào tạm biệt, và mang Cảnh Dịch đi theo, Tô Tiểu Tiểu và nhóm người Tiêu Thuấn Dương cũng khởi hành đi về phía nam.
Bốn đứa nhỏ dậy sớm, sau đó liếm kẹo hồ lô rồi ngủ tiếp.
May mắn thay, xe ngựa khá rộng rãi, Tô Tiểu Tiểu và Lý Uyển sắp xếp chỗ ngủ bốn đứa trẻ rồi đắp chăn lên cho chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận