Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1418: Mau Tu Nhan Nhau

Chuong 1418: Mau Tu Nhan NhauChuong 1418: Mau Tu Nhan Nhau
Thái Hậu kích động nổi giận nói: "Hắn có mưu phản hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất! Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do! Ngươi giết hắn một lân còn chưa đủ sao, còn muốn giết hắn lần thứ hai sao?"
Cảnh Tuyên Đế hỏi ngược lại: "Mẫu hậu không kỳ quái sao, một người đã chết, vì sao lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mẫu hậu?”
Thái Hậu cả giận nói: "Ai gia mặc kệ! Ai gia chỉ biết nhi tử của ai gia sống sót trở lại! Ngươi mơ tưởng giết hắn một lân nữa!"
Đáy mắt Cảnh Tuyên Đế hiện lên lạnh lẽo, ông kìm nén lửa giận trong lòng: "Vậy mẫu hậu có biết hay không, nhi tử ngài lấy làm tự hào... Mấy năm nay đến tột cùng làm cái gì? Hắn trăm phương ngàn kế thông đồng với địch phản quốc, tàn hại trung lương, cấu kết loạn đảng, không chuyện ác nào không làm...'
Bốp!
Thái Hậu xông tới, cho ông ta một cái tát!
Thái Hậu quý là thân nương, nhưng cũng là không có quyền động thủ dạy dỗ hoàng đế, này không hợp quy củ.
Nhưng Thái Hậu thật sự tức điên, lửa giận tích góp nhiều năm, ở lúc nhìn thấy Nam Dương Vương trọng thương tất cả đều bạo phát.
"Một cái tát này, mười năm trước ai gia đã muốn cho ngươi. Đại ca ngươi xem ngươi là thân đệ đệ, không tranh ngôi vị hoàng đế, kết quả là, ngươi đối xử với đại ca ngươi như thế nào? Ngươi không khiến đại ca ngươi thất vọng sao? Không khiến ai gia thất vọng sao? Không làm tiên đế thất vọng sao? Ngươi còn phải cho đại ca ngươi nhiều tội danh như vậy... Tim ngươi là làm bằng gì!"
Khí huyết cuồn cuộn, hốc mắt Cảnh Tuyên Đế hơi phiếm hồng: "Có phải mẫu hậu đã quên, ta cũng là nhi tử của người hay không!"
Nếu ở trước đêm nay, Thái Hậu mắng ông ta như vậy, nhiều nhất ông ta chỉ không vui, nhưng ở sau khi Vệ Đình vạch trần gương mặt thật của Nam Dương Vương, Thái Hậu thiên vị Nam Dương Vương vô điều kiện thành một dao nhỏ bén nhọn, đâm vào trong lòng của ông ta.
Thái Hậu căm ghét mà nhìn về phía Cảnh Tuyên Đế: "Mười năm trước, ai gia không thể bảo vệ tốt đại ca ngươi, là ai gia mềm yếu vô năng, lúc này, ngươi hoặc là giết ai gia, hoặc là... mơ tưởng lại động vào một sợi tóc của đại ca ngươi!"...
Cảnh Tuyên Đế ra Vĩnh Thọ Cung, một trận choáng váng đánh úp lại, cơ thể ông ta lắc lư.
"Be hạt" Phúc công công vội đỡ ông ta, trong tay thái giám cầm một áo choàng phủ thêm cho ông ta: "Ban đêm lạnh, cẩn thận cơ thể. Ngài đừng nổi giận, thái y nói, ngài ngàn vạn phải bảo trọng long thể, không thể lại dễ dàng tức giận." Cảnh Tuyên Đế tự giau cười: "Mai vừa rồi ngươi ở bên ngoài đều nghe thấy được đi? Đây là mẫu hậu của trẫm, mẫu thân thân sinh của trẫm, từ nhỏ đến lớn, bất luận trẫm làm cái gì, đều không bằng ca ca có thể cho mẫu hậu niềm vui. Quả thật, hắn là thông minh hơn trẫm, biết đọc sách hơn trẫm, nhưng kết quả là, trẫm ngồi trên ngôi vị hoàng đết Trẫm mới là người thắng cuối cùng! Nhưng trong lòng mẫu hậu, vì sao vẫn là nghĩ đến hắn? Có phải trẫm làm cái gì, ở mẫu hậu đều là sai hay không?”
Phúc công công không dám nói tiếp.
Cảnh Tuyên Đế khinh thường nói: "Hừ, hắn cho rằng trốn vào Vĩnh Thọ Cung là không có việc gì? Thật sự xem trẫm hoàng đế này là giấy? Phái người nhìn chằm chằm Vĩnh Thọ Cung!"
Phúc công công đồng ý: "vâng."
Cảnh Tuyên Đế lại nói: "Mặt khác, Thái Hậu cảm nhiễm phong hàn, cần tĩnh dưỡng, mấy ngày này không được để bất kì kẻ nào đến quấy rầy."
Phúc công công khom người: "NO tài tuân chỉ."
Bên kia, Nam Dương Vương được an trí ở thiên điện Vĩnh Thọ Cung, thương thế của ông ta quá nghiêm trọng, chỉ dựa vào Kim Sang Dược là không trị được.
Trình công công nói: "Nô tài đi mời thái y.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận