Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 163: Vả Mặt 3

Chương 163: Vả Mặt 3Chương 163: Vả Mặt 3
Bà ta nói với Thiết Đản: "Đi, gọi Hạo ca nhi tới! Để hắn xem xét, phía trên câu đối kia đến tột cùng viết cái gì!"
Thiết Đản nghe lời rời đi.
Tô Tiểu Tiểu nghe vậy, trực tiếp lên tiếng cười.
Hoàng thị chỉ vào Tô Tiểu Tiểu nói: 'Nha đầu chết tiệt kia ngươi cười cái gì!"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Ta cười ngươi ngu."
Hoàng thị làm người tìm người tới muốn vạch trân chuyện nàng viết câu đối giả, nhưng Trần Hạo Viễn lại đây thấy chữ của Vệ Đình, thật sự sẽ không phải tự bắt bí mình sao?
"Ngươi muốn cũng gọi lí chính tới hay không?" Tô Tiểu Tiểu giống như khiêu khích nói.
Các hương thân không biết chữ, còn không phải Trần Hạo Viễn nói như thế nào, mọi người tin như thế nào.
Nàng nhớ rõ lí chính là biết chữ, làm người cũng còn tính công chính.
Hoàng thị hừ nói: "Gọi tới thì gọi tới! Ai sợ ai! Ngươi trông cậy vào lí chính che chở ngươi! Không có khả năng!"
A, Hoàng thị là mạch não như vậy, cho rằng nàng gọi lí chính tới, là tính toán để lí chính che chở người thôn cũ sao?
Các hương thân cũng bị Hoàng thị dẫn lệch lạc, ban đầu cảm thấy Tô Bàn Nha không có bộ dáng sợ hãi, chữ trên câu đối này tám phần không phải viết, nhưng bị Hoàng thị thét to như vậy, lại cảm thấy Tô Bàn Nha là chỉ vào lí chính bán cho Tiểu Tô gia một ân tình.
Lí chính sẽ đồng ý sao?
Lúc này thật sự là càng ngày càng khiến lòng người trũng sâu.
Lí chính ở cách vách lão Lý gia, hai người lại đi chung đến, khác với Vạn thị và bà nương của Vương vô lại tới cửa làm ầm ï lần đó, lão Lý là mù chữ, hôm nay không có phần ông ấy xen mồm.
Ông ấy chỉ là rất lo lắng cho Đại Nha.
Tiểu Tô gia thay đổi ở trong mắt ông ấy nhìn, thật sự không hy vọng bọn họ lại bị người ác ý hãm hại.
“Quách lí chính."
Trân Hạo Viễn cũng đến, chào hỏi với ông ấy.
Lí chính khách khí gật đầu: "Trần tú tài."
"Nương, xảy ra chuyện gì vậy?" Trân Hạo Viễn hỏi Hoàng thị.
Ngoài cửa, Tô Nhị Cẩu đã lấy hồ nhão dán câu đối giấy đỏ chữ màu đen ở trên tường nhà mình, biểu ngữ cũng dán đến thỏa đáng!
Hoàng thị xua tay: "Con nhìn xem, trên câu đối kia viết gì!"
Trân Hạo Viễn thuận thế nhìn lại.
Không nhìn thì không sao, vừa thấy, cả người đều cứng đờ.
Hoàng thị thấy nhi tử phản ứng như thế, không khỏi thúc giục nói: "Hạo ca nhi, sao vậy? Nói chuyện đi? Có phải viết loạn, văn phong bế tắc hay không?”
Lực chú ý của các hương thân động tác nhất trí dừng ở trên người Trần Hạo Viễn.
Nói thực ra, bọn họ xác thật không biết chữ, nhưng không biết sao, câu đối Tiểu Tô gia chính là nhìn thuận mắt hơn câu đối của Trần tú tài.
Trân Hạo Viễn nhìn chằm chằm câu đối kia, siết chặt ngón tay, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
"Đây là ai viết?" Hắn ta hỏi.
"Tỷ phu ta viết!" Tô Nhị Cẩu thẳng sống lưng nói!
"Viết gì?" Hoàng thị tiếp tục hỏi nhi tử.
Trân Hạo Viễn bị thư pháp trên câu đối kinh ngạc đến không lời nào có thể diễn tả được, cổ họng như là bị nhét một cục bông, một chữ cũng nói không nên lời.
Hắn ta tự xưng là thư pháp xuất chúng, cũng thường xuyên được nhóm phu tử tán dương, nhưng nếu lấy chữ của hắn ta so sánh với chữ trên câu đối, dùng một câu thua kém cũng không quái
Lí chính bên cạnh hào khí vạn trượng đọc ra: "Ngũ hồ tứ hải toàn xuân sắc! Muôn sông nghìn núi tấn đến huy! Vạn vật đổi mới! Viết rất hay, viết rất hay!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lí chính và Tô Bàn Nha đọc giống nhau như đúc! Lí chính còn khen câu đối này viết rất hay!
Vừa rồi khi Trần tú tài viết câu đối, tuy lí chính cũng khen tốt, nhưng thái độ không kịch liệt như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận