Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 393: Tương Ngộ 1

Chương 393: Tương Ngộ 1Chương 393: Tương Ngộ 1
Hôm nay kết thúc công việc sớm, Tô Tiểu Tiểu quyết định đến am ni cô thăm hỏi Huệ Giác sư thái.
Vệ Đình nhìn ba đứa nhỏ trong phòng: "Ta muốn đi ra ngoài, các con đi với ta hay là -"
Ba đứa nhỏ nhất trí lui vê sau ba bước ôm lấy chân Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cười ha hả. Tên này rõ ràng không muốn mang theo con, còn cố ý hỏi như vậy, làm ra vẻ là Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ tự mình lựa.
Thật gian xảo!
Nhưng nhìn dáng vẻ muốn ra ngoài giết người của hắn, giao con cho hắn dắt ra ngoài nàng có chút không yên tâm.
Tô Tiểu Tiểu xoa xoa đầu ba đứa nhỏ: "Đi, chúng ta đi leo núi."
Ba đứa nhỏ vui vẻ hét lớn, giơ tay chạy quanh phòng.
Quả nhiên nương mới là ruột thịt, cha chỉ là mây bay.
Tô Tiểu Tiểu cũng mang theo Tô Nhị Cẩu.
Vệ Đình đánh xe ngựa đưa bọn họ đến am ni cô dưới chân núi: "Khoảng hai canh giờ sau sẽ tới đón các ngươi."
Tô Tiểu Tiểu: "Được."
Ba đứa nhỏ hưng phấn leo lên trên. Chân bọn chúng ngắn, bậc thang lại thấp, đi cũng rất nhanh. Nhưng sau đó địa hình dân dốc hơn, bậc thang cao, phải sử dụng cả tay lẫn chân.
Ba đứa nhỏ hồng hộc bò lên trên. Sức Đại Hổ lớn nhất, rất nhanh đã bỏ xa hai đệ đệ lại phía Sau.
Sức Tiểu Hổ nhỏ nhất, bò một lúc đã chẳng thấy mông Đại Hổ đâu.
Cậu ta bắt đầu gây chuyện.
Nằm lên trên bậc thang, không chịu bò.
Nhị Hổ nhìn phía trước là ca ca anh dũng trước mắt, lại nhìn đệ đệ cá mặng phía sau, do dự một lúc không biết nên quyết định anh dũng hay là làm cá mặn nằm yên.
Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu thay phiên ôm. Chủ yếu là ôm Tiểu Hổ và Nhị Hổ, còn Đại Hổ thì hầu như tự mình leo lên nhiều.
Đứa nhỏ này cũng thật khỏe.
Sau khi đến am ni cô, Tô Tiểu Tiểu lại gặp được mấy tiểu ni cô lần trước.
Trọng tải của Tô Tiểu Tiểu rất dễ phân biệt, nhóm tiểu ni cô vừa liếc mắt đã nhận ra nàng.
Dĩ nhiên, nhóm tiểu ni cô cũng nhận ra người con trai da đen nhỏ bé từng giúp bọn họ hái trộm trái cây.
"Nhị vị thí chủ, ngươi tới tìm Huệ Giác sư thái sao?" Một tiểu ni cô hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đúng vậy, xin hỏi Huệ Giác sư thái có ở đây không?"
Tiểu ni cô nói: "Có thì có, nhưng lúc này sư thái đang tiếp khách. Các ngươi chờ một lát, ta mang các người tới thiện phòng ngồi."
Bởi vì từng có giao tình hái trộm trái cây, nhóm tiểu ni cô cũng mời Tô Nhị Cẩu vào.
"Sư tỷ, bọn chúng thật đáng yêu."
Một tiểu ni cô mười tuổi nhéo mặt ba đứa nhóc.
Tiểu ni cô được gọi là sư tỷ nghiêm túc nói: "Không được vô lễ với nhóm tiểu thí chủ! Thật là, đám tiểu hài tử các ngươi nói thế nào cũng không nghe!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mạo muội hỏi một câu, tiểu sư thái bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiểu ni cô nâng cằm lên, vô cùng kiêu ngạo trả lời: "Mười một!"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
"Đại" ni cô mười một tuổi đưa bọn họ vào một gian thiền phòng trong đình viện của Huệ Giác sư thái, cách phòng của Huệ Giác sư thái bảy tám bước.
Ba đứa nhỏ rất được nhóm tiểu ni cô chào đón. Nhóm tiểu ni cô chưa từng thấy đứa trẻ nào đáng yêu như vậy, lại còn là sinh ba. Tất cả đều không muốn đi, chỉ muốn ở lại chơi đùa với bọn chúng.
"Đại" ni cô mười một tuổi dùng dáng vẻ cụ non nói: "A dì đà phật, nhóm sư muội tuổi còn nhỏ, cử chỉ, ngôn từ còn rất trẻ con, xin thí chủ bao dung."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười gật đầu.
"Đại" ni cô nghiêm mặt nói: "Mấy người các ngươi học thuộc kinh Phật rôi sao? Đã hiểu hết nội dung bài học sáng nay chưa? Sư phụ không ở đây, tiết tối nay do ta dạy, ta sẽ kiểm tra các ngươi!"
Mấy tiểu ni cô méo miệng, lưu luyến bỏ đi niệm kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận