Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1620: Đại Quân Hợp Nhất 1

Chương 1620: Đại Quân Hợp Nhất 1Chương 1620: Đại Quân Hợp Nhất 1
Đao Sẹo Nam câm đao chém về phía Cảnh Dịch, hai chân Cảnh Dịch đi về trước, ngửa người về phía sau, căng người eo lực khiến hắn vững vàng xẹt qua dưới đao của đối phương.
Đao Sẹo Nam thấy chiêu thứ nhất của mình thất bại, lại vội dùng chiêu chém thẳng, Cảnh Dịch lấy vỏ kiếm ngăn cản đại đao của ông ta, khéo lép đẩy ông ta ra.
Đôi mắt ông ta co rụt lại, xoay tròn một cái, kéo đại đao chém xuống cánh tay phải của Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch chuyển bước chân, tay phải chế trụ cổ tay của ông ta, tay trái nắm lấy trường kiếm đập vào ngực ông ta, ông ta lùi lại vài bước, cổ họng nảy lên một cổ tanh ngọt.
Mặt Cảnh Dịch không biểu tình mà nhìn ông ta: "Ngươi ra ba chiêu xong rồi, hiện tại, đến lượt ta.
Hắn ta chậm rãi rút trường kiếm ra.
Sát khí của thiếu niên và bảo kiếm ra khỏi vỏ hòa hợp một thể, kiếm quang hiện lên, Đao Sẹo Nam chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, giây tiếp theo, một luông kiếm khí đánh úp lại, trong nguy cơ ông ta nghiêng người tránh né, chật vật mà tránh thoát một kích.
Nhưng lúc này ông ta đã cảm nhận được đáng sợ của thiếu niên.
Cảnh Dịch ra kiếm thứ hai, chặt gãy trường đao của ông ta.
Cảnh Dịch ra kiếm tứ ba, chống lại cổ ông ta.
"Ta thua.
Đao Sẹo Nam nhận mệnh vươn cánh tay ra: "Đôi tay này các ngươi cầm đi, ta chỉ có một yêu cầu, không cần khó xử những huynh đệ đó của ta."
'Lão đại!"
"Các ngươi không cần chém tay lão đại! Chém tai"
"Chém tal
"Của tai"
"Đều câm miệng cho tal
Đao Sẹo Nam quát bảo mọi người im lặng, không kiên nhẫn nói với Cảnh Dịch: "Nhanh động thủ đi, ta tưh mình tới, cũng chỉ có thể chém một cái."
"Muốn chém không?" Cảnh Dịch hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Một nam nhân vóc dáng nhỏ chạy ra, quỳ gối trước xe ngựa Tô Tiểu Tiểu: "Cô nương, cô nãi nãi! Cầu xin ngươi, buông tha cho lão đại chúng ta đi! Chúng ta không đoạt đồ vật của các ngươi nữal"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Các ngươi không đoạt chúng ta, về sau còn sẽ đoạt của người khác, lúc trước cũng đoạt không ít đi?”
Nam nhân vóc dáng nhỏ nức nở nói: "Cô nương, chúng ta cũng là bị bất đắc dĩ, dân chúng biên quan lầm than, triều đình lại cắt giảm binh mã, ngay cả bổng lộc bạc đều không cho, nói đuổi ra quân doanh là đuổi ra quân doanh, các huynh đệ cũng là vì bữa cơm ăn, già trẻ trong nhà đều sắp chết đói... Chúng ta đánh cướp đều là những phú thương đó... dân chúng bình thường một sợi tóc chúng ta cũng không động vào...'
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Các ngươi là tướng sĩ biên quan?"
Khó trách đám người này có tố chất huấn luyện, còn hiểu bài binh bố trận, lấy cung tiễn thủ hai mặt giáp công.
Nam nhân vóc dáng nhỏ nói: "Có một số là vậy, cũng có một số từng là bá tánh nghèo khổ, lên núi tới ra nhập vào chúng ta. Cô nương, ta lấy tính mạng cả nhà già trẻ ta thê, nếu có nửa câu hư ngôn, để thiên lôi đánh ta chết không được tử tết"
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày nói: "Thế cục biên quan khẩn trương, hẳn là tăng binh mới đúng, vì sao cắt giảm binh mã?"
Nam nhân vóc dáng nhỏ bi phẫn mà nói: "Quân lương không đủ, bảo vệ quân chính quy trước, cái gọi là quân chính quy, kỳ thật chính là dòng chính Lãnh gia, ve sau chúng ta, hoặc là không muốn nguyện trung thành Lãnh gia, với triều đình không muốn trị liệu thương bệnh, đều để Lãnh gia tìm cớ trục xuất quân doanh."
Cắt giảm tướng sĩ là phải cho một khoản quân lương, mà xúc phạm quân pháp bị trục xuất quân doanh không cần bồi bất kì bạc gì.
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía mọi người: "Bên trong các ngươi có Vệ Gia Quân?"
Bốn phía yên lặng thật lâu.
Bỗng nhiên, một thanh niên xanh xao vàng vọt đi ra.
Giây lát, một nam nhân chân trái cà thọt đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận