Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 3079: Đại Hôn 3

Chương 3079: Đại Hôn 3Chương 3079: Đại Hôn 3
Vài năm trước đã xem qua những thứ còn táo bạo hơn thế này rồi, loại xuân cung đồ này nhiều lắm chỉ có thể coi là thô tục rẻ tiên.
Nửa đêm, Huệ An công chúa đến.
"Không ngủ tử tế ở cung của mình, chạy đến đây làm gì?"
Tỉnh Ninh công chúa mặt không biểu cảm hỏi.
Huệ An công chúa nằm bên cạnh nàng cướp mất gối của nàng ấy, nói: "Ta ngủ không được.
Tĩnh Ninh công chúa nghiêm trang nhắm mắt lại: "Ta phải ngủ sớm."
Huệ An công chúa hừ một tiếng: "Nói dối."
Tĩnh Ninh công chúa không để ý đến nàng ta.
Huệ An công chúa nghiêng người nhìn nàng ấy: "Tĩnh Ninh, ngươi có chờ mong không?"
"Chờ mong điều gì?"
"Đêm tân hôn."
Tĩnh Ninh công chúa đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi này.
Huệ An công chúa thấy vô vị, không vui hừ một tiếng: "Với ta mà tỷ còn giấu giếm, vẫn là Tiểu Cận Vệ vui hơn!"
Nhắc đến Tô Tiểu Tiểu, hai người cùng im lặng.
Hồi Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình đại hôn, hai nàng ấy cùng tiễn nàng xuất giá, đến lượt các nàng ấy thành thân, nàng lại không còn ở kinh thành.
"Nói là dẹp xong giặc cỏ sẽ quay về."
Huệ An công chúa lẩm bẩm xong, trong lòng thắt lại: "Tiểu Cận Vệ sẽ không thật sự..."
Tĩnh Ninh công chúa nói: "Nàng ấy quỷ quyệt lắm, ai xảy ra chuyện thì nàng cũng không thể xảy ra chuyện."
Biết nhau nhiêu năm như vậy, Tĩnh Ninh công chúa vẫn hiểu rõ bản lĩnh của Tô Tiểu Tiểu.
Huấn luyện tiêu diệt giặc cỏ lần này vốn không phải nhiệm vụ quá gian nan, là Hoàng đế cố ý sắp xếp.
Về phần vì sao đã lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, có lẽ là trên đường đi bị việc khác làm chậm trễ.
Ai bảo nha đầu kia ngoài là thủ lĩnh Cận Vệ quân, còn là một đại phu thực thụ chứ. Tô Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng đuổi kịp.
Ngựa không ngừng vó phi mấy ngày, mái tóc đen nhánh bị gió thổi dựng đứng, Huệ An công chúa và Tĩnh Ninh công chúa vừa mở mắt ra đã thấy một con sư tử xù lông há miệng thở hổn hển.
Huệ An công chúa: ”...'
Tĩnh Ninh công chúa: ”...'
"Tiểu Cận Vệt"
Huệ An công chúa kêu lớn: "Sao ngươi mới vê? Muộn thêm chút nữa là ta và Tĩnh Ninh xuất giá mất rồi!"
Tô Tiểu Tiểu ngang nhiên ngồi xuống ghế, uống một hơi cạn sạch bình trà mát mà Đào Chi đưa tới, lấy trà thay rượu:
"Xin lỗi xin lỗi, đến muộn rồi, tự phạt ba chén!"
Huệ An công chúa nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, bỗng thấy hơi đau lòng: "Muộn một chút cũng không sao...
Tô Tiểu Tiểu vỗ ngực đầy tự hào: "Sao được? Ta đã hứa với hai người, nhất định sẽ quay vê!"
Hai vị công chúa vốn nên xuất giá từ cung của mình, nhưng đêm qua Huệ An công chúa lén đến tìm Tĩnh Ninh công chúa đã không giấu được Thánh hoàng thái hậu.
Thánh hoàng thái hậu luôn coi trọng quy củ, các cung nhân vốn tưởng bà sẽ làm gì đó, ai ngờ bà chỉ sai người đi lấy đồ của Huệ An công chúa đến.
Như vậy, mới có cảnh hai bà vú già cùng đến Côn Ninh cung trang điểm cho hai vị công chúa.
"Ái dal Đau quái"
Huệ An công chúa bị ấn đầu chải mặt, đau đến kêu rên.
"Sao nàng ấy không đau?"
Nàng ta chỉ vào Tĩnh Ninh đang ngồi im lặng.
Tĩnh Ninh sao có thể không đau?
Chỉ là nàng ấy không kêu lên mà thôi.
Hai bà vú già bị vẻ ngây thơ đáng yêu của Huệ An công chúa chọc cười.
Tô Tiểu Tiểu để ý thấy Tĩnh Ninh công chúa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình trong gương mà không nói gì.
Nàng đi tới, cúi người nhìn vào Tĩnh Ninh trong gương, nhẹ giọng hỏi: "Ninh Ninh đang nghĩ gì vậy?"
Tĩnh Ninh công chúa há miệng, muốn nói lại thôi.
Tô Tiểu Tiểu biết nỗi lo lắng trong lòng nàng, chân thành nói: "Ninh Ninh thật đẹp, phò mã nhất định sẽ bị Ninh Ninh mê mẩn mất thôi."
Huệ An công chúa nghe vậy, quay đầu nhìn Tĩnh Ninh, rất kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận