Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2827: Ôm Chặt Đùi Vàng 1

Chương 2827: Ôm Chặt Đùi Vàng 1Chương 2827: Ôm Chặt Đùi Vàng 1
Tạ Cẩn Niên nhẹ nhàng cười nói: “Bởi vì khi ta chỉnh một ai đó thì không thích để qua đêm.
Sau khi Hạ Hầu Tranh bị đưa vào địa lao, tâm tình của Hạ Hầu Khanh không thể bình tính được trong một thời gian dài.
Lê trưởng lão lão và Lưu trưởng lão ban ngày bị Vệ Tư chuốc say rượu, lúc về liền nghỉ ngơi, lúc này ngoại trừ Hải trưởng lão ra tay ngăn cản Hạ Hầu Tranh, người duy nhất còn lại bên cạnh ông ta chỉ có Triệu trưởng lão.
Hai người họ nhìn vẻ mặt nghĩ mãi không ra của ông ta thì bước vào.
“Thành chủ.”
Triệu trưởng lão nói: "Bảo trọng thân thể."
Hải trưởng lão nhanh chóng nói: "Ta thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, thật uổng công thành chủ cẩn thận bồi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, cuối cùng lại nuôi dưỡng ra một con bạch nhãn lang!"
"Ngươi bớt nói một chút đi." Triệu trưởng lão thấp giọng nói.
Hải trưởng lão lơ đễnh nói: "Ta không được nhắc tới sao?"
Hạ Hầu Khanh nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Hai vị trưởng lão hãy quay về trước đi. Chuyện bản đồ kho báu đừng nói trước cho ai biết."
"Vâng, thành chủ."
Hai người thở dài rồi rời đi.
Hạ Hầu Khanh ngồi một mình trong đại sảnh yên tĩnh, ánh nến mờ ảo, một nửa thân hình của ông ta bị bao phủ trong màn đêm đen, còn một bên kia của ông ta được ánh nến phủ lên chiếu rọi xuống bóng người.
Toàn bộ dáng người như bị cắt làm đôi, làn gió lay động khiến ánh sáng và bóng tối nhấp nháy khi có khi không.
Thường quản gia bưng một bát canh đi vào, đặt lên bàn cạnh Hạ Hầu Khanh, nhẹ giọng khuyên: "Thành chủ bận rộn đến bây giờ, cơm cũng chưa ăn, trước uống bát canh cho ấm người."
Hạ Hầu Khanh không có khẩu vị.
Thường quản gia bước tới và bật bấc sáng lên một chút.
Hạ Hầu Khanh với vẻ mặt phức tạp nói: "Hắn là đứa trẻ đầu tiên ta mang về thành chủ, hắn ở cùng ta lâu nhất, tại sao người phản bội ta lại là hắn?" Thường quản gia chân thành nói: "Lòng người cách cái bụng, có người lòng tham không đáy, đây là bản chất của họ, thành chủ chỉ coi như nhìn lầm, ngài đừng khổ sở nữa."
Trong bốn người nghĩa tử, người tận tâm nhất với Hạ Hầu Khanh chính là lão tứ Hạ Hầu Ngạn, đáng tiếc hắn ta đã chết, kẻ sát hại hắn ta hiện tại vẫn không rõ.
Hạ Hầu Ngọc và Hạ Hầu Tranh là huynh đệ ruột thịt, vì vậy chắc chắn cũng không trung thành với ông ta lắm.
Bây giờ chỉ còn lại lão nhị trong số bốn người.
Hạ Hầu Khanh thở dài: "Hy vọng Cẩn Nhi sẽ không làm ta thất vọng."
"Không phải còn có thiếu cung chủ cùng tiểu công tử sao?"
Ý tứ của Thường quản gia rất rõ ràng, cho dù tất cả con nuôi đều phản bội thì ít nhất cũng sẽ có con ruột kế thừa cơ nghiệp ở Thành chủ phủ.
Tạ Cẩn Niên vừa đi tới trong sân liền nghe được hai câu cuối cùng trong cuộc đối thoại giữa hai người.
Gã sai vặt đi cùng cũng nghe thấy.
Hắn ta lo lắng liếc nhìn công tử nhà mình một cái.
"Quay về thôi."
Tạ Cẩn Niên xoay người rời đi.
Gã sai vặt há miệng, muốn nói lại thôi, yên lặng đi theo.
Công tử tới gặp thành chủ, không ngờ lại nghe được những lời khiến người ta lạnh lòng như vậy.
"Công tử."
Gã sai vặt yếu ớt nói: "Người có phải rất khó chịu?"
Thật ra cảm giác của Hạ Hầu Tranh không phải cũng là cảm giác của người khác?
Thành chủ đối xử với máu thịt của chính mình, đặc biệt là Vân thiếu cung chủ, tốt hơn nhiều so với việc đối xử với con nuôi của mình.
Đó là một loại tình yêu xuất phát từ nội tâm, có thể tùy hứng, đàu giỡn, thậm chí không vâng lời thành chủ cũng không sao.
Cho dù thành chủ tức giận đến mức nào cũng không muốn làm gì con trai mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận