Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 228: Dong Long 1

Chuong 228: Dong Long 1Chuong 228: Dong Long 1
Tô Tiểu Tiểu xua tay: "Ngươi đang ở cữ ta không bắt nat ngươi! Hơn nữa, không phải là ta không đánh thắng ! Được rồi, chúng ta hãy quên quá khứ đó đi" Vừa nói, nàng vừa đưa tay về phía Tô Ngọc Nương.
Đây có phải là... Bắt tay làm hòa?
Tô Ngọc Nương do dự một lát, đặt tay mình lên bàn tay mũm mĩm của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cau mày kỳ lạ: "Ngươi làm gì vậy?"
Lông mi của Tô Ngọc Nương run lên: "Ngươi đang làm gì vậy?" "
"Tiền khám bệnh hôm nay không lấy!" Tô Tiểu Tiểu nói một cách tự tin: "Ta bắt mạch cho ngươi!"
Tô Ngọc Nương: '!!
Cả thôn đều đang chờ xem trò cười của Tô Béo Nha.
Nhưng mà một ngày trôi qua, ngựa con không chết.
Hai ngày trôi qua, ngựa con vẫn không chất.
Ba ngày trôi qua, ngựa con đứng dậy!
Tin tức truyền ra từ miệng Ngưu Đản, thân là tổn hữu của ba đứa nhỏ, sau khi lại bị bắt nạt đến phát khóc, hắn ta có được cơ hội cho ngựa con ăn.
"Nó vừa ăn liên đứng dậy rồi!"
Có hương thân không tin lời Ngưu Đản nói, tự chạy tới Tiểu Tô gia nhìn.
Kết quả phát hiện ra, ngựa con đâu chỉ là có thể đứng chứ? Nó đã đi tới đi lui luôn rồi!
Cho dù bước đi run run rẩy rẩy, nhưng nhìn tràn đầy năng lượng hơn trước nhiều!
Ít nhất trông nó không nửa sống nửa chết nữal
Lý chính kinh ngạc cảm thán: "Béo Nha đúng là... nuôi sống nó thật."
Tô Béo Nha lại dùng thực lực vả mặt các hương thân nào đó một lân nữa, ngay cả người hay khua môi múa mép, vui sướng khi người gặp họa như Châu thị cũng không dám lên tiếng.
Mới chớp mắt đã đến mười lăm tháng Giêng, việc buôn bán của Tô Tiểu Tiểu sẽ chính thức khai trương vào ngày mai.
Nhưng vì dùng tất cả số tiền tiết kiệm để mua ngựa và lừa nên giờ đây nàng nghèo đến mức không mua nổi nguyên liệu nấu ăn.
Nguyên liệu làm bánh bột ngô trong nhà còn có thể dùng hai ngày...
Tô Tiểu Tiểu bực bội mà gãi đầu!
Haiz, mua ngựa làm gì chứ? "Đại Nha, có đó không?”
Giọng của lão cha Tô từ ngoài cửa truyên đến.
Tô Tiểu Tiểu khép sổ sách, vẻ mặt bình tĩnh lại: "Ở, cha vào đi."
Lão cha Tô vào nhà, không nói chuyện dư thừa, đưa một cái hau bao mới tinh cho nàng.
"Cha, người làm gì vậy?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Cha cũng không có gì cần tiêu, cứ cầm đi." Lão cha Tô nói.
Tổng số bạc bên trong là năm lượng, là Tô Tiểu Tiểu đưa cho lão cha Tô.
Ông ấy keo kiệt thật, một xu cũng không tốn ra ngoài.
À đâu, tốn mười xu để mua một chuỗi đường hồ lô cho ba đứa nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu nắm chặt hầu bao trong tay, chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp chạm tới tận đáy lòng, khiến chóp mũi của nàng hơi ê ẩm: "Cha..."
Lão cha Tô xua tay: "Được rồi, cha đi ngủ, con cũng ngủ sớm chút đi."
Tô Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng của ông ấy, nghiêm túc nói: "Cha, con sẽ kiếm về thật nhiều thật nhiêu bạc! Biến năm lượng của cha thành năm trăm lượng! Thành năm ngàn lượng!"
Lão cha Tô buồn cười.
Còn đòi kiếm năm ngàn lượng cơ đấy, không lỗ là may rồi.
Nhưng mà ai bảo đây khuê nữ nhà mình chứ? Phá của cũng phải sủng ái thôi!
Buổi tối, tiểu đệ của Tô Ngọc Nương lại đến.
Cậu bé lén lút đưa cho Tô Tiểu Tiểu một cái hầu bao, nhìn ngó khắp nơi rồi nhỏ giọng nói: "Đại tỷ của ta nói, đây không phải tiền khám bệnh, là cho tỷ mượn, tỷ phải trả lại!"
Tô Tiểu Tiểu mở túi tiền ra xem, bên trong vậy mà chứa tận hai thỏi bạc trị giá 50 lượng.
Tô Ngọc Nương thật là một tiểu phú bài...
Hôm sau, Tô Tiểu Tiểu dậy thật sớm. Không cần phải nói, Tiểu Ngô Thị và Lưu Bình cũng đã đến đây trước khi trời sáng.
Hôm nay, Tiểu Ngô Thị chủ yếu phụ trách tách lòng đỏ và lòng trắng của trứng vịt muối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận