Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 867: Tiểu Tiểu Bao Cho Khuyết Điểm 3

Chương 867: Tiểu Tiểu Bao Cho Khuyết Điểm 3Chương 867: Tiểu Tiểu Bao Cho Khuyết Điểm 3
Nàng nói: "Hay dựng bức phong lên, còn những người phục dịch thì đi ra bên ngoài đợi đi.'
"Nghe thấy hết rồi chứ, tất cả các ngươi lui ra ngoài hết đi." Nhàn phi đang vênh váo tự đắc, hơn nữa còn mang theo giọng điệu của một vị thái hậu tương lai mà nói.
Bà ta liếc nhìn xung quanh rồi bất ngờ bắt gặp ánh mắt uy nghiêm của Thượng hoàng hậu, thế là tim của bà ta liền lỡ nhịp.
Nhưng giây tiếp theo, bà ta đã mỉm cười và nói: "Tỷ tỷ cũng xin mời dời bước ạ."
Tổ Tiểu Tiểu nhìn về phía bà ta: "Còn người nữa."
Nhàn phi: ˆ...'
Ngoại trừ Công chúa Tĩnh Ninh và Phúc công công ra, còn lại đều phải đi hết.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Phúc công công, làm phiền đỡ bệ hạ dậy."
"Vâng, Tô đại phu!" Phó công công liền đạp lên chiếc bục để chân, đỡ Cảnh Tuyên Đế đang hôn mê ngồi dậy.
Tĩnh Ninh công chúa hỏi: "Cần ta làm cái gì?"
Để nàng ấy ở lại trong tẩm điện của phụ hoàng, thì chắc chắn có việc cần dùng đến nàng ấy mà.
Tô Tiểu Tiểu từ trong gương thuốc lấy ra một cái lọ, nhìn vào Nhuyễn Tháp đang ở đối diện: "Người ngồi ở bên kia là được."
Tĩnh Ninh công chúa: "Hả?"
Tô Tiểu Tiểu *vân đạm phong khinh mà nói: "Bên ngoài gió lớn."
*Vân đạm phong khinh, mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp, thanh bình yên tĩnh.
Công chúa Tĩnh Ninh sửng sốt. ...
Tháng tư ở kinh thành, gió đêm mát lạnh.
Nhàn phi và Huệ An công chúa vội vàng đi ra ngoài với bộ y phục mỏng manh, cho nên ngay lập tức bị gió lạnh thổi đến mức phát run.
"Rốt cuộc việc điều trị sẽ kéo dài bao lâu...' Nhàn Phi bất mãn lẩm bẩm.
Lần trước nàng từ hiệu thuốc lấy ra một cái lọ mới đựng "nguu hoàng giải độc hoàn" của Tam Vô, thế nên vào đêm nay có thể sẽ phát huy công dụng.
Phúc công công thấp giọng hỏi: "Tô đại phu, người đã cho bệ hạ uống cái gì—"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ồ, đó là một viên thuốc giải độc, có thể giải được rất nhiều chất độc, ngoài ra còn có thể điều trị dị ứng, Trấn Bắc Hầu và Tô Thế Tử đều đã từng uống qua." Nghe nói Tô Sóc và Tô Uyên đều đã uống một lần, trong lòng của Phúc công công cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Cũng không phải là ông ta đang nghi ngờ y thuật của Tô đại phu, mà ông ta chỉ muốn khiến cho Hồ Cửu Sinh sợ hãi, và khiến ông ta cảm thấy bất an trong lòng.
Phúc công công nhìn Cảnh Tuyên Đế đang bất tỉnh mà hỏi: "Nhưng... bệ hạ đã uống rồi, nhưng tại sao vẫn chưa tỉnh lại?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không nhanh như vậy đâu."
Chất độc mà Cảnh Tuyên Đế bị trúng phải còn nặng hơn nhiều so với chất độc mãn tính mà lão Hầu gia đã trúng, cho nên trong vòng ba đến năm ngày ông ta sẽ không thể tỉnh lại.
Cũng tốt, để ông ta chịu khổ một chút đi.
"Sáng và tối uống một lần, mỗi lần hai viên." Tô Tiểu Tiểu đổ mười viên thuốc giải độc vào một chiếc lọ nhỏ, sau đó giao nó lại cho Phúc công công.
"Ngày mai ta đi gặp thái hậu xong sẽ quay lại đây.'
Phúc công công nhận bằng hai tay: "Vậy tối nay..."
Tô Tiểu Tiểu đóng gương thuốc lại và nói: "Chỉ cân sắp xếp một thái y trực đêm thì sẽ không có chuyện gì lớn cả, nếu có chuyện thì hãy đi đến ngõ Lê Hoa tìm ta."
Hai người bọn họ rời khỏi tẩm điện.
Nhàn phi lập tức đi lên đón, nhìn thấy hai người họ thì chạy thẳng vào nội điện, một giây sau liền bật khóc: "Be hại Be hạ!"
Tiêu Độc Nghiệp cũng bước tới, mà dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn Tĩnh Ninh công chúa: "Lúc nãy chỉ vì đại ca quá lo lắng cho an nguy của phụ hoàng thôi, có làm muội muội sợ không? Đại ca xin nhận lỗi với muội, xin muội đừng giận đại ca nhé."
Công chúa Tĩnh Ninh cau mày, và không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận