Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 506: Hắn Mơ Thấy 1

Chương 506: Hắn Mơ Thấy 1Chương 506: Hắn Mơ Thấy 1
Giây tiếp theo, Tan Thương Lan liên nhìn thấy con ngựa đâm đầu vào máng thức ăn của nó, hì hục hì hục ăn!
Nó là một con ngựa quý rất ngoan, không kén chọn!
Tần Thương Lan sắc mặt khó nói lên lời.
Đối với một người yêu ngựa như Tần Thương Lan mà nói, nhìn thấy Tô Nhị Cẩu nuôi con ngựa quý bằng thức ăn thô sơ nghèo nàn và bừa bộn như vậy, kỳ thực vô cùng kinh ngạc, không khác gì nhìn thấy tổng quản hoàng cung cho Hoàng thái tử ăn cám heo.
Tần Thương Lan cả người thấy không ổn lắm. ...
Ở bên kia, Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch bắt đầu điều tra chuyện của phủ Hộ quốc công.
Chủ yếu là bắt tay từ ba phương diện, thứ nhất là ả nhân tình kia, điều đó có chút khó khăn, cộng sự không nhìn rõ bộ dạng của đối phương, bọn họ chỉ có thể từ từ vẽ ra.
Thứ hai là muốn điều tra Hộ quốc công Tần Thương Lan có liên quan gì đến chuyện năm đó hay không.
Thứ ba chính là Tần Triệt.
Tần Triệt khi đủ mười sáu tuổi đã đến phủ Hộ quốc công nhận người thân, hắn ta không thể nào không biết gì được.
Trừ khi hắn ta là trẻ mồ côi, hơn nữa không nhớ những gì xảy ra trước năm sáu tuổi, như vậy, mới có chuyện hắn ta có thể bị người ta tẩy não, tin rằng bản thân chính là Tần Triệt.
Trước tiên là chủ động che giấu, sau đó là bị động.
Nhưng cho dù là kiểu nào, Tần Triệt tuyệt đối đã nói dối.
Bởi vì, nguyên văn lời Tần Triệt nói với phủ Hộ quốc công khi đó là: "Làm rơi mất một miếng ngọc bội, vẫn may vẫn còn một miếng vẫn luôn đeo trên người."
Tần Yên Nhiên lên lớp xong bèn ôm đàn cổ di ra.
Nàng ấy liếc mắt nhìn thấy xe ngựa của tổ phụ.
Xa phu hành lễ: "Tiểu thư."
Tần Yên Nhiên hỏi: "Tổ phụ bảo ngươi tới đón ta sao?"
Xa phu nói: 'Lão thái gia tự mình lại đây.'
Hai mắt Tần Yên Nhiên sáng rực.
Tổ phụ rất thương tỷ đệ bọn họ, nhưng tổ phụ không biết cách biểu đạt, không làm ra mấy hành động khiến người ta cảm thấy ấm áp, cảm động.
Tần Yên Nhiên rất hưởng thụ, đang định lên xe ngựa hành lễ với tổ phụ đã nghe thấy xa phu nói: "Lão thái gia vừa mới cứu được một đứa nhỏ, nên đã đưa đứa nhỏ kia vê nhà." "Đứa nhỏ ở đâu?"
"Hình như... là trong ngõ nhỏ này, còn cụ thể là nhà nào thì tiểu nhân không để ý."
Hắn không thể nhìn chằm chằm sau lưng lão quốc công gia. Hơn nữa bước chân của lão quốc công gia quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Nếu là trong ngõ nhỏ hẳn là không quá lâu.
Tần Yên Nhiên ngồi trên xe ngựa chờ tổ phụ.
Nào ngờ nàng ấy chờ mãi, chờ mãi, chờ tới khi tay chân lạnh buốt vẫn không thấy tổ phụ quay lại.
Tần Thương Lan ở tiền viện Tô gia vừa nói chuyện vừa cho ngựa ăn với Tô Nhị Cẩu, hoàn toàn không nhớ rõ mình tới đây để làm gì.
Đều nói mười võ tướng thì hết chín người tàn bạo, ít nói, đó chỉ là do không gặp được ai thích hợp để nói chuyện.
Tô Nhị Cau đang ở độ tuổi hiếu kỳ và bị nó mê hoặc. Thằng nhóc có nằm mơ cũng hy vọng ngày nao đó có thể cưỡi trên một con tuấn mã.
"Nếu nói ngựa gì oai phong nhất... Lại đây, ta nói cho ngươi biết."
Tần Thương Lan nói tận một canh giờ.
Từ việc cho ngựa ăn tới chủng loại ngựa, từ chủng loại ngựa tới việc thuần dưỡng ngựa, cuối cùng không biết vì sao đề tài lại kéo tới trên chiến trường.
Gì mà ngựa thích hợp đấu tranh anh dũng, gì mà ngựa thích hợp đánh bất ngờ vào ban đêm vân vân.
Những cái này Tần Thương Lan từng nói với Tần Vân, nhưng Tần Vân không thích nghe.
Tô Thừa nhìn hai người họ bàn tán về ngựa, coi mình thành không khí thì mặt đen kịt lại, khoai lang đỏ còn chưa ăn nữa?
Chỉ lo nói!
Mau chóng nướng khoai lang đỏ dil
Bạn cần đăng nhập để bình luận