Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2292: DaiLao Ra Tay 2

Chuong 2292: DaiLao Ra Tay 2Chuong 2292: DaiLao Ra Tay 2
Thân hình gấu đen chấn động, giang cánh tay ngửa ra saul
Ông lão lùi lại.
Gấu đen tò mò tiến lại gần.
Một người một gấu chơi đùa.
Tô Nhị Cẩu và tiểu Tể Tể cũng không rảnh rỗi.
Dù sao cũng là cữu cữu của ba đứa cháu nhỏ, kinh nghiệm trêu chọc hài tử đầy mình.
Thằng nhóc vui vẻ cắn tay, liên tục lắc lư.
"Tỷ, ta có thể cho nó ăn không?"
Tô Nhị Cẩu hỏi.
"Đệ muốn đút cái gì?" Tô Tiểu Tiểu vừa khâu lại vết thương cho Cảnh Dịch, vừa hỏi.
Tô Nhị Cẩu từ một bao ngũ cốc từ trong ngực ra: "Bánh ngũ cốc tỷ làm."
Tô Tiểu Tiểu: "Có thể."
Bánh ngũ cốc được làm từ ngũ cốc và mật ong, tiểu Tể Tể không còn là nhãi con mấy tháng nữa, có thể tiêu hóa.
Tô Nhị Cẩu lấy ra một miếng bánh ngũ cốc đút cho tiểu Tể Tể.
Đâu tiên tiểu Te Tể liếm một miếng, có lẽ cảm giác hương vị không tệ, cầm lấy bánh ngũ cốc hì hục ăn.
Nhưng mà chưa ăn được mấy miếng, gấu đen đã tới, đoạt lấy bánh ngũ cốc trong tay nó.
Đưa đây!
Quả thật tiểu Tể Tể đã ngây ngốc.
"Ưt" Nó phát ra âm thanh nhỏ bất mãn, bò qua muốn đoạt lấy, đáng tiếc hoàn toàn không phải là đối thủ của mẫu thân đại nhân.
Tiểu Tể Tể quay lưng lại, mập mạp một cục, bàn tay nhỏ bé đấm một cái, tức giận!
Tô Nhị Cẩu vội vàng cầm một miếng khác: "Còn nữa, cho ngươi."
Tiểu Tể Tể còn đang tức giận, không chịu ăn.
Tô Nhị Cẩu dỗ một lúc lâu, nó mới bắt đầu ăn bánh ở trên tay Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu một tay đút cho nó, một tay sờ đầu nó: "Giống Tiểu Hổ."
Sau khi khâu và băng bó cho Cảnh Dịch xong, đoàn người tiếp tục tìm kiếm Tô Huyên.
Gấu đen và tiểu Tể Tể cũng đi theo.
Thị giác của chúng không tốt, nhưng khứu giác và thính giác lại vô cùng nhạy bén, hơn nữa gấu đen bị mù đã từng được huấn luyện, cực kỳ nhạy cảm với mùi của con người.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, giữa đường lại đổ một trận mưa, che dấu tất cả mùi Vị.
Trừ khi Tô Huyên đi ra ngoài hoạt động, lưu lại mùi mới, nếu không gấu đen cùng đội của Ngũ Hổ rất khó để tìm được hắn ta.
Tô Nhị Cẩu hỏi: "Tỷ, Tứ biểu ca có thể không ở trong này không?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nếu như muốn giấu đi, nơi này sẽ là chỗ ẩn thân tốt nhất."
Cơ quan, rừng chướng khí tự nhiên cùng với rừng đào vô tận, dãy núi nối liền kéo dài không dứt, chỉ cần có người đi vào thì sẽ mất tung tích.
"Ngũ Hổ”
Tô Tiểu Tiểu kêu một tiếng với bầu trời.
Ngũ Hổ bay xuống, đậu vào trên cánh tay nàng.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đưa tin vào trong cung, tìm Tiêu Trọng Hoa, nếu như hắn ta không có ở đây thì tìm công chúa Tĩnh Ninh, nói bọn họ phái một đội thị vệ đến rừng đào tìm Tô Huyên."
"Vì sao không trực tiếp đến phủ An vương?" Tô Nhị Cẩu tò mò hỏi.
Tô Tiểu Tiểu kiên nhẫn giải thích: "Ngũ Hổ chưa từng đi đến phủ An Vương."
Ngũ Hổ nhớ đường, nhưng cũng chỉ có thể là những nơi đã đi qua.
Tô Nhị Cẩu cảm giác chuyến đi này hắn học được không ít thứ.
Ngũ Hổ ngồi trên Kim Điêu của mình đi hoàng cung.
Hôm nay Tiêu Trọng Hoa không tới hoàng cung thăm Nhàn phi, Ngũ Hổ lại bay đi Khôn Ninh Cung.
Công chúa Huệ An đang cố lấy lại kho bạc của mình.
"Là chính muội đưa cho ta.”
"Ta, ta, ta đó là..."
"Là cái gì? Muội làm chuyện có lỗi với ta, dùng để chuộc tội, tội đã chuộc xong chưa?"
Công chúa Huệ An nghẹn ngào.
Mười Huệ An cũng không phải đối thủ của Tĩnh Ninh.
Đúng lúc này, Ngũ Hổ bay vào trong lòng công chúa Huệ An.
Nơi thơm tho mềm mại!
Phải nằm! Phải nằm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận