Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1709: Hạnh Phúc Nhân Đôi 2

Chương 1709: Hạnh Phúc Nhân Đôi 2Chương 1709: Hạnh Phúc Nhân Đôi 2
Vệ Đình lệch miệng: ... II”
Là đứa nào?!!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, một nhóm năm người đi đến sân viện của Vệ lão thái quân.
Vệ Thanh và Vệ Hi Nguyệt cũng đến đây.
Vệ Hi Nguyệt đi đến trước mặt hai người, ngoan ngoãn kêu thất thúc và thất thẩm.
Vệ Đình nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Khuê nữ thật là ngoan, không gây ồn ào, chờ tiểu mập của hắn ra đời thì cũng sẽ mềm mại dễ thương như Hi Nguyệt.
Không phải là một con quỷ nhỏ.
"Hi Nguyệt đã đỡ ho khan chưa?" Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng hỏi.
Vệ Hi Nguyệt gật đầu.
Mấy tiểu hài tử đi ra ngoài chơi.
Tô Tiểu Tiểu gọi tổ mẫu rồi nhìn về phía Vệ Thanh: "Nhị ca."
Vệ Thanh khẽ mỉm cười: "Trở về." Sau đó nhìn Vệ Đình "Mạng của tiểu tử ngươi cũng thật lớn.
Những người khác không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng Vệ Thanh đoán Vệ Đình chắc chắn gặp nguy hiểm nên Tô Tiểu Tiểu mới nghĩ trăm phương ngàn kế để đi biên quan.
Bây giờ hai người đã bình an trở về, hắn ta biết tiểu nha đầu lại cứu mạng Tiểu Thất một lần nữa.
Tô Tiểu Tiểu cười: "Dạo này nhị ca thế nào?”
Vệ Thanh ấm áp nói: "Mọi chuyện đều ổn."
Tô Tiểu Tiểu kiểm tra mạch của Vệ Thanh, xét theo tình trạng mạch thì tạm thời không có vấn đề gì.
Tô Tiểu Tiểu lại kêu Nhị tẩu, Tứ tẩu, Ngũ tẩu, Trần thị không có ở đây, nàng ấy về thăm mẫu thân.
Liên quan đến chiến tranh biên quan, kinh thành cũng nhận được tin tức, nghe nói trận chiến đã thắng, nhưng tình hình cụ thể thì lại không rõ.
Tô Tiểu Tiểu nói những điểm mấu chốt của trận chiến ở Toái Bắc Quan, Bắc Yên mất Hách Liên Nghiệp, bại cục đã định, tiếp theo, Tân Thương Lan sẽ thừa thắng xông lên, phải chiến đấu cho đến khi Bắc Yên không thể đánh trả trong ít nhất hai mươi năm.
Vệ lão thái quân đồng ý nói: "Như vậy mới đúng. Phản đồ của Lãnh gia đâu?" Tô Tiểu Tiểu nói: "Lãnh Chiêu đã chết và Lãnh Tôn bị chặt đầu."
Nghe đến đây, người Vệ gia cảm thấy rất vui mừng, thiện ác cuối cùng sẽ có quả báo, ông trời đã mở mắt!
Trước khi chết Lãnh Chiêu tiết lộ rất nhiêu bí mật, những ngày tốt đẹp của Lãnh gia đã chấm dứt, chờ đánh bại Bắc Yến xong, lấy đi chút giá trị cuối cùng của Lãnh Quỳ thì hắn ta sẽ là người tiếp theo bị giết.
Vệ lão thái quân nói: "Lát nữa ta đi thắp nhang cho tổ phụ, cha, huynh đệ của các con để an ủi linh hôn họ trên trời có linh thiêng”.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Vệ Đình: "Chuyện này, ta nói nhé?”
"Có chuyện gì thế?" Tưởng thị thắc mắc.
Vệ Đình nhìn mọi người và nói với họ rằng phụ thân hắn có khả năng vẫn còn sống.
Tay Vệ lão thái quân run lên, chiếc trượng của bà ấy rơi xuống đất.
Cơ thể bà ấy khẽ run lên: "Những điêu con nói đều là sự thật?"
Vệ Đình nói: "Hách Liên Nghiệp đã nói với con như vậy. Phù Tô và Uý Trì Tu cũng tìm thấy áo giáp của cha trong một mật thất. Con nghĩ hẳn là năm đó ông ấy đã trốn thoát khỏi Hách Liên Nghiệp."
Vệ lão thái quân kích động đến mức bật khóc.
"Cha có thể đã rơi vào một tình huống nguy hiểm khác. Ngay cả Hách Liên Nghiệp cũng không chắc ông có còn sống hay không."
Vệ Đình cũng cân nhắc, nếu cha hắn không còn sống và báo tin này cho gia đình, liệu điều đó có làm gia đình hạnh phúc vô ích không?
Nhưng xét từ góc độ của hắn, nếu như là hắn thì hắn sẽ không hi vọng mình bị giấu diếm.
Trên mặt Vệ Thanh bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm xe lăn đã hơi siết chặt.
Nếu phụ thân vẫn còn sống... Nếu phụ thân vẫn còn sống...
Đây là tin tức làm người ta kích động hơn việc giết Hách Liên Nghiệp.
"Ta biết mà... Ta biết mà...' Vệ lão thái quân lau nước mắt, run rẩy nói: "Cha của các con sẽ không dễ dàng rơi vào tay Hách Liên Nghiệp như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận