Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 137: Cau Nang 3

Chuong 137: Cau Nang 3Chuong 137: Cau Nang 3
Tôn chưởng quây ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Được, chỉ cân ngươi chịu nói ra ngươi mua nguyên liệu nấu ăn ở đâu, ta sẽ tin ngươi."
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Đây là thái độ ngươi cầu người?"
Tô Nhị Cẩu: Sao nghe như là lời tỷ phu ta nói?
Tôn chưởng quầy: "..."
Tôn chưởng quây khoa trương cười nói: "Xin hỏi Tô cô nương, lòng đỏ trứng muối các ngươi mua là chỗ nào?"
Đừng nói cho ông ta là kinh thành, nếu nha đầu này là có nguồn cung cấp kinh thành, còn lo lắng ông ta chặt đứt bột mì trong trấn saol
Tô Tiểu Tiểu vân đạm phong khinh nói: "A, ngươi nói cái kia sao, ta tự mình làm."
Tôn chưởng quầy hung hăng ngẩn ra: "Tự, tự, mình làm?"
Tô Tiểu Tiểu buông tay: "Đúng rồi, các ngươi sẽ không làm sao? Cũng không phải rất khó."
Tôn chưởng quầy thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cái gì gọi là cũng không phải rất khó, đầu bếp trấn trên nghe xong lời này của ngươi, tất cả đều muốn chạy tới đánh chết ngươi được chứ!
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu khẳng khái nói: "Nể tình chúng ta từng hợp tác, nếu ngươi muốn phối phương trứng muối, ta có thể bán rẻ cho ngươi."
Cẩm Ký bọn họ là bán điểm tâm, lại không phải bán nguyên liệu nấu ăn, ai mẹ nó muốn phối phương trứng muối!
Nói như vậy, có phải bột mì của bọn họ bản thân cũng tự làm hay không, dầu mè cũng bản thân tự chắt, cây hồi bản thân trồng, hoa tiêu bản thân phơi?
Hơn nữa đường trắng và cửa hàng muối địa phương cũng mua chung một đường, đủ hết.
Được, như vậy cách cái chết cũng không xa.
Tóm lại, Cẩm Ký là sẽ không tự mình đi chế tác nguyên liệu nấu ăn.
Tôn chưởng quầy không tình nguyện nói: "Ta không cần phối phương, nhưng, nếu trong tay ngươi là có bao nhiêu trứng muối, có thể bán cho ta."
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "A, tuy cách làm trứng muối không khó, nhưng rất phiền toái. Ta làm một ít như vậy, chính mình đều không đủ sử dụng, nào có bao nhiêu bán cho các ngươi?"
Tôn chưởng quầy cắn răng: "Thương lượng giá tốt!"
Con cá... Cắn câu!
Tôn chưởng quầy thật sự cho rằng mua phối phương của nàng là vạn sự đại cát? Kia cũng chỉ là bắt đầu một cuộc mua bán khác, phải biết rằng, tiện nghi của tiểu thôn cô cũng không phải dễ chiếm như vậy!
Tôn chưởng quầy nhìn xuyên thấu hay không, Tô Tiểu Tiểu không thèm để ý, rốt cuộc nhìn thấu cũng không có cách gì với nàng.
Ông ta yêu cầu nguyên liệu nấu ăn bánh trứng vàng, mà toàn trấn chỉ có nàng làm ra được, trừ phi ông ta từ bỏ điểm tâm này, nếu không nhất định phải chọn mua từ chỗ nàng.
Ông ta tốn mười lăm lượng bạc phí tổn phối phương, thật sự từ bỏ, ông ta bỏ được sao? Với chủ nhân bên kia lại phải ăn nói như thế nào?
Câu nói kia nói như thế nào?
— Thợ săn ưu tú thường lấy phương thức con mồi xuất hiện.
Từ một khắc Tôn chưởng quây theo dõi phối phương kia của nàng, đã chú định cục diện hôm nay.
Quả thật, Tôn chưởng quây còn có một lựa chọn khác— đi địa phương xa hơn nhập hàng.
Nhưng nếu ông ta có thể, cần gì phải tìm đến chỗ nàng?
Có thể thấy được, đi nơi khác nhập hàng phí tổn cao hơn dự toán Tôn chưởng quầy có thể lợi dụng được nguyên liệu nấu ăn.
Cuối cùng, Tô Tiểu Tiểu đồng ý lấy giá tám văn một lòng đỏ trứng muối cung cấp hàng cho Cẩm Ký, đây có thể kiếm tiên nhiều hơn bán phối phương.
Nhóm đơn đặt hàng đầu tiên ở sau đầu xuân, Tôn chưởng quây đưa ra thư ăn trước, vừa lòng mới trả tiền.
Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ, Tôn chưởng quây là muốn thừa dịp ăn tết hỏi thăm khắp nơi một chút, xem có con đường cung cấp hàng khác hay không.
Điểm tâm là ở buổi trưa bán xong.
Hai ngày sau, trên đường gân như không có khách nhân gì, cửa hàng cũng đóng hơn phân nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận