Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1153: Lao Hau Gia Ra Tay 1

Chuong 1153: Lao Hau Gia Ra Tay 1Chuong 1153: Lao Hau Gia Ra Tay 1
Hắn thành thật đi theo sau Vệ lão tướng quân, ngoan ngoãn giống như đứa cháu kia.
Từ lúc Vệ gia gặp chuyện không may, Lãnh tướng quân là môn sinh đắc ý của Vệ lão tướng quân, được phân đến Hổ Bí doanh và Cung Thần doanh của Vệ gia, từ đó trở thành nhân tài, tới tới đâu mà không được khen một câu tiểu Võ An Quân?
Rõ ràng Vệ Đình mới là cháu ruột của Võ An Quân, cũng rõ ràng là Vệ Đình đánh bại Bắc Yến, nhưng kết quả là một nửa công lao được tính trên đầu Lãnh tướng quân.
Nói là hắn trợ giúp Vệ Đình, chỉ đạo Vệ Đình kháng địch.
Vệ, Lãnh hai nhà cùng một trận địa, Vệ Đình lại không so đo những hư danh này, lời đồn cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Quả thật, hắn cũng thật sự đóng góp một chút sức lực...
Ánh mắt Tiêu Trọng Hoa đảo qua bóng lưng Lãnh tướng quân, rất nhanh, Lãnh Chỉ Nhược cùng vài tên tướng lĩnh Lãnh gia còn lại cũng chắp tay thi lễ đi ra ngoài.
"Lão thần mệt mỏi." Lão Hầu gia đứng dậy chắp tay với Tiêu Trọng Hoa.
Tiêu Trọng Hoa khẽ gật đầu.
Trong doanh trướng rất nhanh chỉ còn lại có hắn cùng Cảnh Dịch, Trường Bình.
Trường Bình hầu hạ nước trà.
Cảnh Dịch nói: "Ta không thích Lãnh tướng quân."
Tiêu Trọng Hoa nói trúng tim đen: "Ngươi là bởi vì nàng ấy không thích chứ gì?"
Cảnh Dịch không lên tiếng.
Tiêu Trọng Hoa nói: "Trên đời này làm gì có nhiều người làm việc theo sở thích như vậy? Dùng người còn dài, chịu được người thì ngắn, sau này ngươi cũng phải từ từ học một chút."
Cảnh Dịch ghét bỏ nói: "Ta không muốn học."
Tiêu Trọng Hoa nhàn nhạt cười.
Cảnh Dịch nghĩ tới điều gì, lại hỏi: "Thị vệ bên cạnh người là Trấn Bắc Hầu kia..."
"Vệ Đình. Tiêu Trọng Hoa nói.
"Là hắn?" Cảnh Dịch cau chân mày tuấn mỹ lại,'Chẳng trách người có chút quen mắt. Kỳ quái, hắn làm sao lại ở cùng một chỗ với Trấn Bắc Hầu? Hắn muốn dịch dung tới đây, cũng nên ở cùng người Lãnh gia mới đúng."
Tiêu Trọng Hoa nói: "Vệ, Tần hai nhà có quan hệ thông gia, quan hệ với Tô gia cũng được xoa dịu."
Cảnh Dịch nói: "Vậy cũng không thể hoàn toàn không biết Lãnh gia, dáng vẻ này của Vệ Đình giống như đề phòng Lãnh gia." Tiêu Trọng Hoa chậm rãi nâng chén trà lên: "Đúng vậy, cách làm của Vệ Đình đúng là có chút cổ quái."
Sau khi trở lại màn trướng của mình, lão Hầu gia hỏi: "Ngươi không nói cho họ Lãnh ngươi đã tới?"
"Không.' Vệ Đình nói.
Lão Hầu gia dừng một chút: "Lãnh gia... lời Quách Hoàn nói chưa chắc là thật, có lẽ là cố ý khiêu khích, có thể chính hắn cũng nghĩ sai rồi."
Vệ Đình gật đầu một cái: "Ta hiểu, nhưng đi cẩn thận nhiều năm, ngay cả Quách Hoàn cũng có thể phản bội, ta đã không dám dễ dàng tin bất cứ người nào năm đó đi theo tổ phụ ta nữa, trong những người này, cũng không biết có bao nhiêu người là chạy tới để hãm hại ông ấy."
Lão Hầu gia thở dài một tiếng: "Ngươi có biết vì sao nhiều người vội vàng hãm hại Vệ gia như vậy, lại không có nhiều cừu hận đối với Tần Thương Lan như vậy không? Tần Thương Lan lợi hại hơn nữa, không người nối nghiệp, Tan Giang bùn nhão không thể trát tường, không giống Vệ gia các ngươi, mỗi nam nhi đều dũng mãnh thiện chiến, tùy tiện mang ra một người cũng có thể kế thừa y bát của Võ An Quân... Thật là làm cho người ta kiêng ky mà."
Có thể nói thật lòng với Vệ Đình nhiều như vậy, cũng thật sự không coi Vệ Đình là người ngoài.
Con nối dõi Tô gia cũng không ít, nhưng Tô Uyên trời sinh mắc chứng mẫn cảm, thành tựu võ học không sâu, trong mấy đứa con trai của Tô Uyên chỉ có Tô Mạch nổi bật nhất, mấy đứa còn lại cũng không được như vậy.
Đừng nói những người đó ghen tị với Vệ gia, lão Hầu gia năm đó cũng đỏ mắt nhìn.
Làm sao sinh?
Từng người đều có bản lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận