Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1737: Sát Thủ Đầu Tiên Ở Nam Cương 1

Chương 1737: Sát Thủ Đầu Tiên Ở Nam Cương 1Chương 1737: Sát Thủ Đầu Tiên Ở Nam Cương 1
Mẹ nàng không phải là con ruột của nhà họ Trần, chẳng trách mọi người trong nhà Trần đều không coi mẹ nàng là người.
Lưu Bình thật ra muốn rời đi, vì vậy Tô Tiểu Tiểu cũng không hỏi hắn ta thêm câu nào nữa, dù sao cũng sẽ trở về Thanh Châu sau khi giải quyết xong chuyện ở phía Nam Cương, sau đó sẽ đi tìm Trần gia tìm hiểu.
Ba đứa nhỏ vẫy tay với Lưu Bình: "Tạm biệt Lưu bá bát"
"Ừ ừ!"
Lưu Bình mỉm cười, vẻ mặt có chút không nỡ vội vàng bước lên xe ngựa.
"Lưu ca, cô nương đó là ai vậy? Tại sao huynh cứ nói chuyện với nàng? Nhìn thấy một cô nương xinh đẹp như vậy nên huynh không nỡ rời đi sao? Huynh sợ ta quay về nhà sẽ nói với Tiểu Ngô tỷ cho huynh quỳ gối xuống ván giặt đồ?"
"Tiểu tử thối ngươi thì biết cái gì? Người đó là bà chủ lớn của Tô Kỷ!"
"Cái gì? Bà chủ lớn? Ồ, sao huynh không nói với đệ sớm hơn? Đệ phải đi chào—Lưu ca, đừng cản đệ—Này! Lưu cal"
"Tàu sắp khởi hành rồi, đi thôi!"
Khi bọn họ trở vê nhà trọ sau khi mua bánh gạo, Vệ Đình đi tới, Tô Tiểu Tiểu bảo ba đứa nhỏ đi cam theo bánh gạo đi tìm Vệ Hi Nguyệt chơi, còn nàng thì kể cho Vệ Đình nghe về cuộc gặp gỡ của nàng với Lưu Bình.
Vệ Đình cũng rất ngạc nhiên, hắn biết việc kinh doanh của Tô Ngọc Nương đang tiến triển tốt, Úy Trì Tu thì không ngừng nói từ Thanh Châu mãi cho đến biên giới.
Hắn chỉ không ngờ lại gặp được Lưu Bình ở đây, cũng không ngờ Trần Thị không phải là cốt nhục của Trần gia.
"Sau khi chúng ta từ Nam Cương trở về thì sẽ đi đến Trần gia."
Vì họ không phải là ruột thịt nên phải hỏi luôn cha mẹ ruột của Trần Thị ở đâu.
Ý tưởng của hắn trùng hợp với ý tưởng của Tô Tiểu Tiểu.
Trời cũng đã muộn, vài người định ăn xong sẽ nghỉ ngơi, nhưng ba đứa nhỏ quá hăng hái nên không ngủ được.
Chúng lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng nằm trên người Tô Tiểu Tiểu hít thở hơi thở của mẹ, giống như ba con chó nhỏ bám chặt lấy mẹ.
Vệ Đình nằm nghiêng bên, sẵn sàng để được bọn chúng dựa vào, nhưng điều hắn chờ đợi luôn chỉ là ba bàn chân trân nhỏ bé.
Vệ Đình: ”...' Tốt lắm, đợi đến khi đứa bé trong bụng sinh ra, xem ai còn quan tâm đến ba đứa ngốc các ngươi!
Sáng sớm, Tô Tiểu Tiểu đói bụng tỉnh dậy, gần đây thường xuyên cảm thấy đói, có khi nửa đêm phải dậy đi tìm đồ ăn.
Ba đứa nhỏ chơi đến nửa đêm nên lúc này không thể dậy nổi.
Tô Tiểu Tiểu vừa tắm xong thì Vệ Đình đi tới.
Nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu chuẩn bị mặc quần áo cho bọn nhỏ, hắn nói: "Để ta làm cho."
Trên đường đi, hắn luôn quan tâm đến nàng, ngoại trừ cái gì nên nói thì lại không nói, kiệm lời ra thì người đàn ông này còn khá chu đáo ở những phương diện khác.
Ba đứa trẻ vẫn không tỉnh dậy cho dù bị quăng quật.
Vệ Đình nói: 'Bọn nhỏ chắc không ăn sáng, một lát nữa rồi ăn trên đường luôn."
Tô Tiểu Tiểu cũng không phản đối, dù sao cũng không ai nỡ đánh thức ba tiểu bối đang ngủ ngon lành dậy.
Tô Tiểu Tiểu ra sảnh ăn sáng, Lý Uyển, Mị Cơ, Vệ Thanh và Phù Tô cũng đến, còn có sát thủ và Úy Trì Tu thì đang canh giữ xe ngựa ở bên ngoài.
Vệ Hi Nguyệt thì ngồi cạnh bên Vệ Thanh, cầm hai chiếc lọ nhỏ và rất ngoan.
Mấy ngày nay hắn ta thật sự rất bực bội khi không thể ôm Tiểu Hi Nguyệt vào trong lòng đùa giốn.
"Sắp xong rồi." Tô Tiểu Tiểu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Vệ Đình đi tới, ngồi xuống cạnh Tô Tiểu Tiểu, bẻ bánh bao, đổ nhân thịt vào bát rồi đưa vỏ bánh bao cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu gần đây thích ăn bánh hấp, nhưng lại không ăn phần nhân bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận