Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 914: Nửa Đêm Cứu Mỹ Nhân 1

Chương 914: Nửa Đêm Cứu Mỹ Nhân 1Chương 914: Nửa Đêm Cứu Mỹ Nhân 1
"Phụ Hoàng... Huệ An sợ lắm... Ngài mau đến cứu Huệ An đi..."
"Mẫu phi... Tam ca... Mọi người đang ở đâu?"
"Hu hu... Huệ An muốn về nhà..."
Nàng ta không kiềm được khóc nấc lên.
Nàng ta hối hận rồi.
Nếu biết sẽ bị người ta bắt, dù nói gì nàng ta cũng không dám trốn ra khỏi cung...
Không biết đã khóc bao lâu, cả người nàng ta mệt mỏi, ôm đầu gối ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, nàng ta nghe thấy tiếng mở khóa.
Nàng ta giật mình ngẩng đầu lên.
Cạch...
Cánh cửa bị đẩy ra.
Ánh sáng của mặt trăng lạnh lẽo chiếu vào.
Tiếp theo, một hắc y nhân che mặt, cam một chồng quân áo đi vào.
Hắn ta lạnh lùng nhìn công chúa Huệ An một cái.
công chúa Huệ An sợ hãi đứng dậy, cẩn thận nhìn hắn ta: "Người là ai?"
Hắc y nhân ném chồng quần áo trong tay xuống chân công chúa Huệ An: "Mặc vào."
Công chúa Huệ An nhìn quần áo trên mặt đất nhăn mày, sau đó nhìn hắn ta: "Ngươi đã làm gì với Tiểu Trác Tử và Đào Hồng? Ta cảnh báo nhà ngươi! Không được làm hại họ!"
Hắc y nhân cười khẩy một tiếng: "Bồ tát đất sét qua sông, không thể bảo vệ cho mình, ngươi hãy lo cho bản thân ngươi trước đi!"
*Bồ tát đất sét qua sông, không thể bảo vệ cho mình nghĩa là không thể cứu chính mình chứ đừng nói đến những người khác
Công chúa Huệ An lạnh lùng hỏi: "Ret cuộc ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta? Nếu ngươi thả ta ra, ta có thể cho ngươi rất nhiều lợi ích! Dù là bạc hay chức quan, chỉ cần ngươi mở miệng!"
“HU
Hắc y nhân khinh thường hu một tiếng: "Ngươi không thể tự thay quần áo, ta sẽ tìm người thay cho ngươi. Nhưng nói trước, ở đây không có thái giám hay nữ nhân đâu."
"Ngươi..." công chúa Huệ An khoanh tay thật chặt lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi cút ra ngoài cho tat"
Hắc y nhân quay người rời khỏi phòng.
Công chúa Huệ An tủi nhục nhặt quân áo nam giới dưới đất lên mặc "Thay xong rồi thì hãy ra ngoài." Hắc y nhân bình tĩnh nói.
Công chúa Huệ An cắn môi, chậm rãi bước ra ngoài.
Công chúa Huệ An rất đẹp trai, dù cải trang thành nam giới nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Hắc y nhân có vẻ không hài lòng, đưa tay rút trâm gỗ trên đầu nàng ta, ba ngàn tóc đen như thác nước màu đen rủ xuống.
Sắc mặt công chúa Huệ An tái nhợt: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Hắc y nhân ném trâm gỗ cho cô và nói: "Vén tóc lên."
"Ta không biết làm!" công chúa Huệ An nói.
Nàng ta là một công chúa ăn sung mặc sướng cơm bưng nước rót. Nên nàng ta chưa tự chải tóc bao giờ.
Hắc y nhân nói: "Vậy ta phải cạo nó đi cho ngươi."
"Dừng lại!
Công chúa Huệ An vội vàng ôm đầu, giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta, chán ghét cầm lấy trâm cài tóc, vụng vê buộc một lúc lâu mới buộc được thành búi lỏng.
Hắc y nhân lại rút dao găm ra, dùng bao kiếm nạo ít bụi trên tường rồi bôi lên mặt nàng ta.
Công chúa Huệ An hất bay con dao của hắn ta: "Ngươi dám động vào bản công chúa, ngươi chán sống rồi!"
Hắc y nhân đã lau xong.
Hắn ta huýt sáo một chiếc xe ngựa chạy tới.
Hắc y nhân áp công chúa Huệ An lên xe ngựa.
Hắn ta ngồi bên cạnh công chúa Huệ An, cầm dao găm kề vào eo và bụng nàng ta: "Tốt nhất ngươi đừng hét lên, nếu không ta sẽ một đao giết chết ngươi."
Công chúa Huệ An quay mặt đi.
Xe ngựa đi về phía trước, rẽ được vài đoạn thì gặp các binh lính đang truy lùng, người đánh xe nói người bên trong là người bị bệnh đậu mùa, còn kéo rèm cho quan binh nhìn.
Hắc y nhân vén tay áo lên, để lộ vết "bệnh đậu mùa' trên cánh tay.
Các quan binh sợ hãi nhanh chóng cho xe đi.
Bên kia, Tô Tiểu Tiểu bị một tấm lưới lớn trùm lại, trong lưới có tẩm thuốc mê, giấy giụa mấy cái thì nằm bất tỉnh trên ngựa
Hai Hắc y nhân đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận