Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1511: Chuyen Bien Tot Dep 2

Chuong 1511: Chuyen Bien Tot Dep 2Chuong 1511: Chuyen Bien Tot Dep 2
Tây Tấn De không vui hỏi: "Ngươi càng thêm làm càn, xem thánh chỉ cuatram là cái gì?"
Đã nói giam cầm, ngày ngày ra bên ngoài chạy lung tung.
Vũ Văn Tịch nghiêm mặt nói: "Nhi thần có việc chứng thực với phụ hoàng, là có quan hệ với Gia Cát Thanh."
Nghe được Gia Cát Thanh, vẻ mặt Tây Tấn Đế buông lỏng một chút: "Chuyện gì của hắn?”
Vũ Văn Tịch hỏi: "Phụ hoàng có để Tần Tô đi trị chân cho hắn không?”
Tây Tấn đế hỏi lại: "Tân Tô nói với ngươi?"
Vũ Văn Tịch nói: "Kia thật không có, nha đầu kia không dám nói, là ta tự mình phát hiện."
Tây Tấn Đế a một tiếng: "Ngươi phát hiện như thế nào?"
Vũ Văn Tịch nhàn nhạt nói: "Gia Cát Thanh cần một gốc cây dược thảo, cây dược thảo kia bị một phụ tá của thủ hạ ta mua hết, nàng sợ không chịu cho nàng, nói dối là chữa bệnh cho một vị bằng hữu. Phụ hoàng cũng đừng hỏi ta vạch trần nàng như thế nào, ta làm hoàng nữ nhiều năm như vậy, không đến mức một chút bản lĩnh cũng không có."
Tây Tấn Đế nghe đến đó, không chỉ có không có tức giận, ngược lại tâm tình rất tốt.
Xem ra gấp đôi tiền khám bệnh có hiệu quả, nha đầu kia quyết định đi trị liệu cho Gia Cát Thanh.
Vũ Văn Tịch nhìn vẻ mặt của Tây Tấn Đế, đã biết Tô Tiểu Tiểu không nói dối, Tây Tấn Đế xác thật bảo nàng đi trị chân cho Gia Cát Thanh.
Tâm tình của bà ấy rất mâu thuẫn.
Một bên, Gia Cát Thanh là đối thủ một mất một còn của bà ấy, bà ấy không hy vọng Gia Cát Thanh bị chữa khỏi.
Về bên khác, vạn nhất Tô Tiểu Tiểu trị người chết, Tây Tấn Đế trách tội xuống, Tô Tiểu Tiểu không tránh khỏi phải gặp liên lụy.
Bà ấy buồn bực nói thầm: "Đây đều là chuyện gì"...
Sau khi thuốc viên tiến vào trong cơ thể, ước chừng ba mươi phút bắt đầu phát huy công hiệu.
Gia Cát Thanh đầu tiên là cảm giác cảm giác đau đớn giảm bớt, hai chân không hề như bị kim đâm, cũng không có khó chịu bị vạn kiến gặm cắn.
Quá trình này vô cùng thong thả, ban đầu hắn ta chỉ cho là hết mưa rồi, chân đau tự nhiên giảm bớt.
Nhưng chờ tới buổi chiều, cảm giác đau đớn gần như biến mất.
Ý tứ gần như là vẫn có thể cảm giác được một tia đau đớn, nhưng so với lúc trước bất kì một khắc gì đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vệ Đình để Phù Tô, A Phúc và Hạnh Nhi đưa ba tiểu gia hỏa đi lão hầu gia bên kia chơi một ngày, mấy bọn họ một tấc cũng không rời mà canh giữ ở trước giường, quan sát mỗi một biến hóa của Gia Cát Thanh.
Lúc chạng vạng, trên mặt tái nhợt của hắn ta cũng có một tia huyết sắc.
Hắn ta cảm thấy đói bụng.
Mấy năm nay, hắn ta bị ốm đau tra tấn không hề ăn uống, hiện giờ rốt cuộc có một chút muốn ăn.
A Nguyên kích động hỏng rồi: "Tiên sinh ngài muốn ăn cái gì? Ta lập tức đi làm!"
Gia Cát Thanh suy nghĩ: "Ta muốn ăn... Viên trân châu."
Heo viên của Tiểu Hổ.
"Ta đi làm ta đi làm!" A Nguyên vội vàng đi làm viên gạo nếp, tiên sinh không ăn thịt, hắn dùng củ sen và gạo nếp làm.
Tô Tiểu Tiểu cách nửa canh giờ sẽ xem mạch cho hắn ta một lần, xu thế mạch tượng thuận lợi, chứng hàn trong cơ thể đang tan đi, tất cả đều phát triển ở hướng tốt, xem ra phương thuốc kia là đúng bệnh.
A Nguyên chưng xong viên trân châu tiến vào.
Gia Cát Thanh ăn hai cái.
Có vị giác.
"A Nguyên, lần sau thả bớt muối."
Hốc mắt A Nguyên đỏ lên.
Tiên sinh cũng không chịu nhắc đến bệnh tình của mình, cho nên Mị Cơ bọn họ cũng không biết, kỳ thật tiên sinh ăn cái gì cũng không có hương vi.
Nếu không phải có một lân hắn ta nhầm muối trở thành đường bỏ vào bánh trôi, sợ là đến nay hắn ta cũng không rõ tiên sinh sớm đã mất đi vị giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận