Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1877: Tu Nhan Ra, Tu Lam Be Mat 2

Chuong 1877: Tu Nhan Ra, Tu Lam Be Mat 2Chuong 1877: Tu Nhan Ra, Tu Lam Be Mat 2
Nhưng vì nàng ay sợ rắn nên không thể quơ đũa cả nắm được.
Nàng ấy đưa ngón trỏ ra chọc.
Đau quá.
Không phải là thư sinh yếu ớt sao ?
Tại sao ngực lại cứng vậy?
Hình như cơ thể của ca ca nàng ấy cũng cường tráng như thế.
"Đến rồi."
Tô Huyên ngôi trở lại chỗ cũ, nhìn thấy Huệ An công chúa nhéo ngón tay thổi mạnh, như thể không nhìn thấy gì.
"Ta xuống đây."
Nói xong, hắn ta mở rèm và bước ra khỏi xe ngựa.
Lúc này, xe ngựa của trưởng lão Lâu vừa tới Điện Thánh Nữ.
Người hầu kê những chiếc ghế dài cho ngựa.
Bà ta bước xuống với một cây gậy.
Tô Huyên mở lời: "Bà."
Lâu trưởng lão giống như nghe thấy được tiếng sét giữa trời quang, toàn thân run lên suýt nữa thì trượt chân.
Đúng lúc Tô Huyên đưa tay đỡ bà ấy: "Bà cẩn thận một chút."
Lâu trưởng lão nhìn thấy hắn ta cứ như nhìn thấy ma.
Ánh mắt đó dường như muốn nói lên rằng ngươi lại mang đến cho ta rắc rối gì đây?
Người ngoài nghe thấy hắn ta gọi bằng bà cũng không coi trọng.
Lâu trưởng lão quả thực đã đến cái tuổi mà người trẻ gọi là mẹ chồng rồi, không quen biết bà ta có thể đừng gọi bà như vậy được không?
Người lái xe ngựa nhìn hai người một cách kỳ lạ.
Lâu trưởng lão bình tĩnh hỏi: "Tiểu tử này, ngươi muốn thế nào?"
Tô Huyền nhẹ nhàng cười: "Bà, cháu muốn đi vào xem thánh tuyển."
Trưởng lão Lâu: "..."
Thánh tuyển hôm nay rất náo nhiệt, trong bốn người đứng đầu gia tộc, ngoại trừ Trình Tang nói mình bị bệnh ở nhà, ba người còn lại, Doãn gia, Cơ gia và Nhạc gia đều đến cả.
Tạ Vân Hạc và Trình Liên thực ra cũng ở đây. Trước đây, Tạ Vân Hạc thường tham dự những dịp lễ trang trọng như vậy cùng với Trình Liên, người trên danh nghĩa là người đứng đầu Trình gia.
Tình hình năm nay có chút đặc biệt.
Trình Tang đã có chuyển biến tốt hơn, tổ chức "đã mất" cũng xuất hiện trở lại, nếu muốn thay thế Trình Liên một lần nữa thì họ phải tiết lộ tổ chức.
Hai người họ đã bị chặn ở lối vào bàn thờ của Đền Thờ Thánh Nữ.
"Năm nào cũng vào được, tại sao năm nay lại không cho cha mẹ ta vào?”
Người hỏi là Trình Thanh Tuyết.
Hôm nay nàng ta sẽ trở thành Thánh nữ, đương nhiên nàng ta hy vọng cha mẹ mình có thể chứng kiến giây phút huy hoàng như vậy.
Ngoài ra, gần đây có một số tin đồn không mấy hay ho.
Nếu cha mẹ tham dự Thánh tuyển với tư cách là người đứng đầu gia tộc thì những tin đồn nhảm đó sẽ tự biến mất.
Đây là cơ hội tuyệt vời để giữ thể diện.
Tại cửa vào Điện Thánh Nữ, nữ đệ tử nói: "Xin lỗi, đây là quy định của Điện Thánh Nữ."
Trình Thanh Tuyết bất mãn hỏi: "Những năm trước đâu có quy định này?"
Nữ đệ tử thái độ khá khiêm tốn: "Những năm trước lệnh của Trình gia bị thất lạc cho nên đành phải tuân theo thất truyền quy củ. Nhưng bây giờ lệnh của Trình gia đã tìm được rồi, mời hai người đưa lệnh xuất gia."
Trình Thanh Tuyết cau mày: "Muội muội ta đâu? Chẳng phải nó đã nói với các người không được ngăn cha mẹ ta sao?”
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Tiểu Tiểu chậm rãi đi tới.
Ba người trong nhà ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau khi nhìn thấy nàng.
Trình Thanh Tuyết hận nàng như vậy, nếu không phải nàng bước vào cướp đi Thánh Điểu, nàng sao có thể để Doãn Tiểu Điệp lợi dụng chứ?
Nhưng không sao, hôm nay Thánh Điểu sẽ chỉ nhận mình là chủ nhân thôi!
Nghĩ như vậy, nàng ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng ta kiêu ngạo nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi tới vừa kịp lúc lắm, nhanh giao lệnh của gia chủ ra để cha mẹ ta vào!"
Tô Tiểu Tiểu quay lại nhìn nữ đệ tử ở một bên: "Lão gia ta và người hầu của ông ấy có cần phải có lệnh của gia chủ mới được vào không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận