Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1833: Đại Lão Tới 2

Chương 1833: Đại Lão Tới 2Chương 1833: Đại Lão Tới 2
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm: 'Khá giống tử sĩ."
Doãn Tiểu Diệp sửa lại: "Tử sĩ chủ yếu dùng công pháp, còn công pháp của bọn họ ngược lại với công pháp bình thường, phải trả giá bằng việc tiêu hao tuổi thọ, sau khi chiến đấu sẽ suy yếu suốt mấy ngày liên, nhưng tử sĩ không cần uống thuốc hàng ngày, trừ trường hợp sống chất."
Tất nhiên Tô Tiểu Tiểu biết tình huống của tử sĩ, nàng tiếp lời Doãn Tiểu Tiểu: "Đó là loại thuốc gì vậy? Người bình thường có uống được không?"
Doãn Tiểu Diệp lập tức nghiêm túc nói: "Không được! Loại thuốc này có tính gây nghiện, một khi đã uống thì không thể sống thiếu nó được, ngươi đừng có dùng cách này để nâng cao võ công nhát"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười đáp: "Ta sẽ không làm vậy."
Tâm địa bé con này vẫn khá tốt.
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn giá sách dài vô tận, than thở: "Haizz, tìm mãi cũng chẳng thấy, muộn rồi, chúng ta về trước đi."
Doãn Tiểu Diệp hỏi: "Ngươi thật sự không muốn tìm nữa à? Rốt cuộc ngươi muốn quyển nào ta có thể tìm giúp ngươi."
Thấy cô bé thật tình như vậy, Tô Tiểu Tiểu kiễng lên, lấy một quyển [Nam Cương Lịch] xuống: "Thì ra nó ở đây."
Vẻ mặt Doãn Tiểu Diệp rất thất vọng: "Là cái này à? Trong nhà ta cũng có mà, ngươi mà nói sớm thì ta sai người đưa cho ngươi luôn. Ngươi cứ cầm về xem đi, ta sẽ sai người đi nói với Doãn trưởng lão một tiếng."
Tô Tiểu Tiểu xoa xoa gương mặt phúng phính của cô bé: "Cảm ơn cô bé."
Doãn Tiểu Diệp lập tức nổi khùng, dáng vẻ trông như con cá nóc: Lợi dụng xong thì lại gọi người ta là cô bé hả?
Tô Tiểu Tiểu lập tức đi tìm Vệ Đình, thông báo với bọn họ chuyện Lãnh Tử Lăng muốn giết Vệ Tư.
Nhưng khi nàng đến chỗ của bọn hắn mới phát hiện Vệ Tư không có ở đây, ông ấy đã trốn đi thăm cháu trai.
"Nàng nói Lãnh Tử Lăng ở đây sao?" Vệ Đình ngưng mắt, nói.
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Hắn ta đã đầu nhập dưới trướng Thánh Nữ”
Vệ Lục Lang hỏi: "Tiểu Thất, đệ đã từng giao thủ với hắn ta, võ công của người này thế nào?"
Vệ Đình nhíu mày đáp: 'Kém hơn đệ một chút...
Vệ Lục Lang: "Nói tiếng người!" Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Trong số đám người Lãnh gia thì võ công của hắn ta cao nhất, năm đó cha khen ngợi hắn ta rất chính xác, tư chất của người này hoàn toàn không thua kém các ca ca."
Vệ Lục Lang nhíu mày: "Tại sao không có đệ?”
Vệ Đình không biết xấu hổ nói: "Đệ là quan Trạng Nguyên, cha có so sánh đệ với hắn ta đâu!"
Người trong nhà đều nghĩ Vệ Đình sẽ đi theo con đường quan văn cả đời nên lúc Vệ Tư nói thiên phú của Lãnh Tử Lăng không hề thua kém các con của ông ấy quả thực không tính cả Vệ Đình.
Vệ Lục Lang: Hình như có chỗ nào không đúng nhưng lại không thể nói rõ được.
Quỷ Phố lấy ra uy áp của huynh trưởng, dùng huyết mạch áp chế hai đệ đệ đang chành chọe nhau.
Vệ Đình nghiêm trang nói: "Đi tìm cha trước đã."
Tư chất của Lãnh Tư Lăng vô cùng xuất sắc, bây giờ lại dùng thuốc của Thánh Nữ điện để cưỡng ép nâng cao công lực, mà Vệ Tư lại đang ở trong giai đoạn suy nhược và rút lui, trạng thái không được ổn định lắm.
Không thể để ông ấy chạm mặt Lãnh Tử Lăng.
Quỷ Phố, Vệ Lục Lang và Vệ Đình chia nhau ra tìm.
Tô Tiểu Tiểu và Mị Cơ cũng đi.
Sát thủ ở lại bảo vệ Vệ Thanh.
Vệ Thanh ngồi trên xe lăn, dưới gốc cây hòe lớn trong viện có bày một bàn cờ.
"Ra đi.
Hắn ta bình thản nói.
Sát thủ cảnh giác nhìn xung quanh.
Một nam tử đao đấu bồng mù đen nhảy từ nóc nhà xuống, nhàn nhã đi bộ lại gần Vệ Thanh.
"Vệ Nhị Lang, đã lâu không gặp.'
Sát thủ khẽ nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận