Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1542: Hi Nguyệt, Phụ Thân Đã Trở Lại 2

Chương 1542: Hi Nguyệt, Phụ Thân Đã Trở Lại 2Chương 1542: Hi Nguyệt, Phụ Thân Đã Trở Lại 2
Cánh tay phải Vũ Văn Hoài bị ám khí vẽ ra một vết rác lớn, sở viện phán xách theo hòm thuốc đi tới, muốn xử lý thương thế cho ông ta.
Ông ta nhìn Vũ Văn Tịch đang trấn an tiểu quận chúa cách đó không xa, nói với sở viện phán: “Hoàng nữ cũng bị thương."
Sở viện phán sửng sốt, đây là ý tứ bảo ông ta đi chữa thương cho hoàng nữ điện hạ trước sao?
Vũ Văn Tịch ôm nữ nhi trong lòng, cánh tay trái nhẹ vỗ về gương mặt nàng, cánh tay phải cứng đờ mà rũ tại bên người, xoạch xoạch nhỏ huyết.
Sở viện phán đi vào bên người nàng, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, vi thần nhìn xem thương thế của ngài."
Tiểu quận chúa vội từ ngẩng đầu lên trong lòng bà ấy, vô cùng lo lắng nhìn bà ấy: "Mẫu thân, người bị thương?”
Vũ Văn Tịch nói: "Không đáng ngại, con về thiên điện chờ trước, rất nhanh Mạc Tà sẽ tới đây."
Hôm nay cũng là thất sách, không dẫn Mạc Tà vào cung.
May mà có Tần Tô che chở, nếu không mạng nhỏ của Hinh Nhi nguy rồi.
Sở viện phán xử lý xong thương thế cho Vũ Văn Tịch, lại trị liệu cho Vũ Văn Hoài, khi ông ta vén tay áo Vũ Văn Hoài lên, mới phát hiện ông ta không chỉ bị ám khí làm bị thương cánh tay, vai cũng bị cắt một đao.
"Điện hạ, kiên nhẫn một chút." Sở viện phán nói.
Vũ Văn Hoài nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trong đại điện tràn ngập quỷ khóc sói gào của Vũ Văn Lâm, Vũ Văn Hoài hơi bực bội, để sở viện phán nhanh xử lý thương thế, ông ta ra bên ngoài thở một hơi.
Vũ Văn Tịch một mình một người đứng dựa vào lan can.
Vũ Văn Hoài nhíu mày nhìn bóng dáng bà ấy, do dự một chút, rốt cuộc vẫn đi qua: "Không vào bên trong đợi?"
Vũ Văn Tịch nhàn nhạt nói: "Vũ Văn Lâm rất ồn ào."
Thời trẻ Hoàng Hậu đi theo Tây Tấn Đế đánh Đông dẹp Bắc, khiến cơ thể mình hư hỏng không thể sinh dưỡng, Vũ Văn Hoài và Vũ Văn Tịch phân biệt là cốt nhục của Đức phi và Thục phi, chẳng qua Tây Tấn Đế hạ lệnh, tất cả hoàng tử hoàng nữ trước mười hai tuổi đều do Hoàng Hậu dưỡng dục, bởi vậy nghiêm khắc lại nói tiếp, bọn họ cũng coi như là lớn lên một tẩm cung.
Bà ấy từng thiệt tình thực lòng mà gọi ông ta là ca ca, ông ta cũng từng âm thầm thề sẽ chăm sóc muội muội này cả đời.
Chỉ tiếc ngôi vị hoàng đế chỉ có một, không biết từ khi nào, bọn họ ngã vào lốc xoáy. quyên the
Không chỉ có bọn họ, ngay cả lão tam, lão tứ, lão ngũ... Thậm chí lão lục và lão thất sắp thành nhân, tương lai có le cũng khó thoát vận mệnh đoạt đích.
Thiên gia giao cho bọn họ thân phận không gì sánh kịp, cũng đưa cho bọn họ dã tâm khác hẳn với người thường.
"Cho."
Vũ Văn Hoài đột nhiên duai tay đưa cho bà ấy một đồ vật.
"Cái gì?" Vũ Văn Tịch hỏi.
“Táo ngọt."
Vũ Văn Hoài nói.
Khi còn nhỏ Vũ Văn Tịch hiện ra một mặt vô cùng cường thế, luôn là leo lên nóc nhà lật ngói với nam hài tử, bị thương không dám nói cho Tây Tấn Đế và Hoàng Hậu, chỉ một mình trốn ở trong phòng lau nước mắt.
Vũ Văn Hoài luôn sẽ mang theo thuốc trị thương và táo ngọt lại đây.
Vũ Văn Tịch câm lấy ngọt táo.
Bọn họ đấu lâu, tranh lâu, đua đến vỡ đầu chảy máu, rốt cuộc nghênh đón thở dốc và yên lặng ngắn ngủi.
Có lẽ qua đêm nay, bọn họ lại biến trở ve đối thủ như nước với lửa một mất một còn, nhưng ít ra giờ khắc này, là ca ca và muội muội đi.
"Phụ hoàng — phụ hoàng 一"
Vũ Văn Lâm ôm đùi Tây Tấn Đế, nước mũi nước mắt, khóc ô uế long bào của Tây Tấn Đế.
Mặt Tô Tiểu Tiểu không biểu tình nói: "Tam điện hạ, ta còn chưa châm kim cho ngươi đâu."
Mới vừa rửa sạch một chút vết thương mặt ngoài mà thôi, lúc này mới đến chỗ nào?
Vũ Văn Lâm sợ tới mức nước mắt ào ào: "Còn muốn dùng châm? A a a! Ta không cần — phụ hoàng cứu ta 一
Huyệt thái dương Tây Tấn Đế nhảy thình thịch, hận không thể đá một chân xuống nhi tử mất mặt này.
Phong Tiêu Nhiên đã bị bắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận