Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 888: Đình Ca Đến Rồi 3

Chương 888: Đình Ca Đến Rồi 3Chương 888: Đình Ca Đến Rồi 3
Tiếng gọi Tổ phụ này khiến cho Tần Thương Lan rất hưởng thụ, lỗ chân lông khắp người cảm thấy dễ chịu, thư giãn.
Tần Thương Lan thực sự tin vào điều đó, nhưng ông ấy phải đặt niềm tin của mình vào đúng chỗ, tiện thể ông ấy phải để lại ấn tượng tốt cho đứa cháu gái quý giá của mình!
Ông ấy cũng rất mưu mô, tâm caol
Vệ lão thái quân cười ha hả nói: "Ngươi tin hay không thì tùy ngươi! Vệ gia của bọn ta không thèm ngươi tin! Vậy nếu như Vệ gia bọn ta thật sự đầu độc hai nhà Tần gia và Tô gia các ngươi thì sao? Còn không phải do hai nhà các ngươi thông đồng, cấu kết với nhau làm việc xấu, gieo gió gặt bão, làm việc xấu thì phải chịu tội!"
Nhiều người khi còn trẻ không có tính nóng nảy, nhưng khi già rồi thì lại giống như trẻ con, trở nên bướng bỉnh, ngang ngược, cần người khác phải dỗ dành, còn nếu không thì có thể bị nói là già mà còn tính khí của trẻ con.
Vệ Đình thở dài: "Tổ mẫu, không phải người đã nói với con chuyện xảy ra năm đó là hiểu lâm sao?"
Vệ lão thái quân lạnh lùng nói: "Hiểu lầm? Ai hiểu lâm? Ta hiểu lâm ông ta, hay ông ta hiểu lầm tổ phụ của con? Ông ta cứ luôn miệng nói tổ phụ của con đã thông đồng, cấu kết với người của Bắc Yến, có bằng chứng nào không?”
Tần Thương Lan nói một cách nghiêm túc: "Thế nào là không có bằng chứng? Ta đã chặn lại bức mật hàm do Vũ An Quân bí mật viết cho Dung Vương của Bắc Yến! Nó có ấn soái của ông ấy trên đó! Mặc dù ta không biết quá nhiều chữ, nhưng cái đó ta vẫn có thể nhận ra được!"
Vệ Đình nhấn mạnh nói: "Ấn soái, tổ mẫu, ấn soái, đây là thứ mà tổ phụ vẫn luôn mang theo bên người, không bao giờ rời xa.
Vệ lão Thái Quân hét: “Con im di
Tần Thương Lan lại bổ sung thêm: "Ngoài ra, người đưa thư chính là ám vệ tâm phúc của Vũ An Quân! Ta đã từng gặp mặt hắn ta ở bên cạnh ông ấy nhiều lần!"
Vệ lão thái quân chất vấn lại: "Tên ám vệ nào? Hắn ta trông như thế nào? Tên là gì?"
Tần Thương Lan xua tay: "Ta không biết tên của hắn ta là gì! Tướng mạo của hắn ta... ta thấy không rõ, có một vết sẹo dài khoảng một tấc trên cổ tên đó, trên cổ tay trái có một nốt ruồi đen có kích thước bằng hạt đậu nành. Những đặc điểm này rất khó nhìn, thường bị thứ khác che đậy, về cơ bản thì chúng có thể dễ dàng bị tay áo và đường viền áo che đi, ta phải nhìn mấy lần mới phát hiện ra.'
Vệ lão Thái Quân mỉa mai, chế giễu mà nói: "Bên cạnh trượng phu của ta có một tên ám vệ như vậy, tại sao ta lại không biết chứ?”
Tần Thương Lan chế nhạo: "Làm sao ta biết mà ngươi lại không biết? Trượng phu của ngươi giấu ngươi, ngươi phải hỏi ông ta chứt"
Vệ lão thái quân tức giận: "Ngươi...'
Vệ Đình nói: "Tổ mẫu, năm đó tổ phụ của con không phải đã bí mật huấn luyện một nhánh binh lính sao ạ? Chắc chắn người chưa từng gặp các ám vệ ở đó."
Vệ lão thái quân tức giận chống mạnh quải trượng xuống: "Vệ Tích Triều! Rốt cuộc là con về phe nào hả?!"
Vệ Đình im lặng tiến hai bước về phía Vệ lão thái quân: "Tất nhiên là phe của người rồi ạ."
Tần Thương Lan hắng giọng.
Vệ Đình lặng lẽ bước một bước về phía ông ấy.
Vệ lão thái quân hận rèn sắt không thể thành thép* mà trừng mắt nhìn tôn tử nhà mình: "Nhà người ta là nữ nhi lớn không thể giữ mãi trong nhà, con thì hay rồi!"
* chỉ yêu cầu nghiêm khắc với người khác để họ được tốt hơn
Tần Thương Lan đắc ý nói: "Đây gọi là hài nhi lớn không nghe lời nương mình!"
Để một vị đại tướng đến một chữ cũng không biết mà có thể nói được câu tục ngữ như vậy đúng là chẳng dễ dàng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận