Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1863: Ngũ Hổ Và Ba Chiếc Đuôi Nhỏ 1

Chương 1863: Ngũ Hổ Và Ba Chiếc Đuôi Nhỏ 1Chương 1863: Ngũ Hổ Và Ba Chiếc Đuôi Nhỏ 1
Hắn nghe được tiếng đánh nhau nên đi theo, gặp được Tổ Tiểu Tiểu đang hôn mê bên dòng suối.
Hắn nghĩ nàng tự mình trốn thoát.
Nhưng mới nghe lời nàng nói, nàng bị người của điện thánh nữ vây bắt.
Vậy rốt cuộc là ai đã cứu nàng ra, là ai đặt nàng bên bờ suối, trùng hợp để mình gặp được?
"Được rồi!" Tổ Tiểu Tiểu khẽ nói.
Vệ Đình nhìn nàng thật sâu lại nhìn sang dòng suối xanh.
"Chàng đang nhìn gì thế?" Tô Tiểu Tiểu theo ánh mắt của hắn.
Vệ Đình thản nhiên nói: "Bên ngoài có con chim, nàng nhận nuôi bao lâu rồi?"
Tô Tiểu Tiểu à một tiếng: "Không phải ta nhận nuôi mà đó là Ngũ Hổ."
Vệ Dinh:
Nghĩ tới gì đó nên Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Đình: "Chàng ra ngoài chờ ta, ta chỉnh lại váy áo."
Vệ Đình cực kỳ lạnh lùng liếc nhìn nàng, rất hợp tình nói: "Toàn thân cao thấp của nàng, có chỗ nào ta chưa nhìn qua? Hay là chưa chạm vào chứ?”"... Đúng là lưu manhl
Tô Tiểu Tiểu đuổi người đi ra ngoài.
Vừa nay do tình thế cấp bách nên nàng đã ném Xà Cốt Hoa vào hiệu thuốc, vẫn chưa trồng.
Sau khi vào hiệu thuốc, nàng tìm dụng cụ, bỏ Xà Cốt Hoa vào.
Ở vườn thuốc, tuy rằng chưa từng trồng Xà Cốt Hoa nhưng vấn xúc một xẻng đất.
Sau khi trông Xà Cốt Hoa xong thì nàng định đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng, nàng bất ngờ phát hiện ra một túi đồ ăn cho chim.
Không phải mới vừa cho chim ăn sao?
Sao lại có?
Hiệu thuốc cũng cưng chiều con chim kia quá rồi!
Ngũ Hổ: "Bởi vì có người cho ăn!"
Sau khi Tô Tiểu Tiểu rời đi, Ngũ Hổ vỗ đôi cánh nhỏ đi về phía nàng.
Dường như là ngửi được mùi hương của đồ ăn cho chim.
"Ngươi thông minh thật!"
Mặt Tô Tiểu Tiểu không thay đổi nói: 'Mấy hạt đây?"
Ngũ Hổ võ cánh liên tục, hưng phấn kêu lên: "Hạt! Hạt! Hạt!"
Tô Tiểu Tiểu: "Đừng có học theo Tiểu Hổ nói chuyện." Khẩu âm của Tiểu Hổ khiến Ngũ Hổ nói sai hết.
Cấm địa phía Bắc núi Thánh, bên trong một hang động lạnh lẽo.
Thánh nữ nghe thấy có người xâm nhập vì chuyện thuốc nên sai người đi mời Lâu trưởng lão tới đây.
"Người là ta thả đi." Lâu trưởng lão nhìn bốn người Ngọc sư tỷ quỳ trên mặt đất: "Thánh nữ không cần trách các nàng."
Thánh nữ nói: "Dưới sự canh chừng của các nàng nhưng Xà Cốt Hoa bị người lấy đi. Các nàng có tội không chăm lo tốt nên bị phạt."
Ngọc sư tỷ chắp tay nói: "Đệ tử tình nguyện chịu phạt!"
Ba người còn lại cũng đều chờ lĩnh phạt.
Lâu trưởng lão thở dài một tiếng, không thèm nói lại nữa.
Thánh nữ sai người áp các nàng vào nhà lao nước.
Lâu trưởng lão nói: "Nếu Thánh nữ có tức giận thì cứ nhắm vào ta, không cần giết người dọa khỉ."
Thánh nữ thản nhiên nói: "Lâu trưởng lão hiểu lầm ý của ta rồi, ta không muốn giết gà dọa khỉ, ta chỉ là nói tới việc này các nàng cần phải phạt nên phát thôi. Lâu trưởng lão vì bảo vệ mấy đệ tử không biết tự lượng sức mình mới để cho người rời đi. Lâu trưởng lão có nỗi khổ tâm sao ta lại đi trách được? Chỉ là ta có một chuyện muốn Lâu trưởng lão xác nhận."
Lâu trưởng lão nói: "Mời Thánh nữ nói."
Thánh nữ hỏi: "Người đến là Ngọc diện la sát sao?"
Lâu trưởng lão ngừng chút roi thở dài một tiếng: "Ta cũng chưa từng thấy mặt của La sát nhưng đã thấy chuôi kiếm của la sát qua tranh."
Thánh nữ nói: "Ta hiểu rồi, hôm nay nhờ có lâu trưởng lão, mất đi một gốc cây thuốc nhỏ bé còn hơn là tổn hại nhiều đệ tử có thiên phú, rất đáng tiếc."
Lâu trưởng lão nói: "Nếu biết Thánh nữ ở ngày gần đây thì ta cũng sẽ khôi để thả cho người rời đi. Là do ta đã mạo phạm. Ta cũng chúc mừng Thánh nữ, võ công đã tiến vào cảnh giới đại cao, ngay cả ta cũng không phát hiện được Thánh nữ tới gần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận