Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1261: Kẻ Đứng Sau Giật Dây 3

Chương 1261: Kẻ Đứng Sau Giật Dây 3Chương 1261: Kẻ Đứng Sau Giật Dây 3
Hắn không cho Tô Mạch có cơ hội nịnh bợ, hắn nói luôn một mạch mà chưa kịp thở: "Thái Hậu, tổ mẫu của ta là Nhạc An Ca, tổ mẫu của người là Tô Hoa Âm cùng trưởng đại công chúa là thủ mạt giao*. Bốn người họ có quan hệ cực kỳ tốt, sau này vì vài lý do mà mối quan hệ giữa Thái Hậu, tổ mẫu của ngươi và tổ mẫu của ta dần phai nhạt."
*Thủ mạt dao: chỉ mối quan hệ khăng khít giữa nữ nhân với nhau
Tô Mạch tận dụng triệt để mọi thứ để giải thích cho Tô Tiểu Tiểu: "Lúc đó tiên đế còn chưa lên ngôi nhưng Thái Hậu đã nhìn thấy dã tâm của ông ta rồi nên hy vọng tương lai hai nhà Tô gia và Tần gia có thể nâng đỡ trưởng tử của mình, nhưng đáng tiếc Tần gia và Tô gia lại thân cận với Nhữ Dương Vương hơn."
Vệ Đình không tức giận nói: 'Mấy chuyện này nàng ấy biết rồi."
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Ta không ngại nghe thêm lần nữa!"
Vệ Đình hừ lạnh một tiếng.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Lúc đó trưởng đại công chúa đâu? Lập trường của bà ấy thế nào?"
Vệ Đình nói: "Bà ấy không can dự vào, bà ấy chỉ qua lại với riêng từng người, chỉ là bốn người họ không còn gặp nhau nữa.”
Vẫn còn chuyện Tô Tiểu Tiểu không rõ: "Vậy tại sao bà ấy lại xuất gia?"
Vệ Đình chăm chú nhìn nàng nói: "Bởi vì phò mã, bà ấy và phò mã vô cùng ân ái nhưng sau khi phò mã qua đời do bạo bệnh thì bà ấy đã không còn chút luyến lưu nào với cõi trần này. Sau đó bà ấy xuất gia ở đất phong, Thanh Châu chính là đất phong của bà ấy."
Thanh Châu... có gì đó lóe lên rồi vụt qua trong đầu Tô Tiểu Tiểu.
"Quách thừa tướng thế nào rồi?"
Vệ Đình hỏi.
"Vẫn mê man chưa tỉnh."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Bà ấy có giao tình tốt với Phù đại nương, hai người họ quen biết nhau như thế nào?"
Thái Hậu, Tô Hoa Âm, Nhạc An Ca, vốn dĩ bọn họ đều là thiên kim của trâm anh thế gia nên hoàng tộc quen biết nhau cũng không có gì lạ, nhưng xuất thân của Phù đại nương thì rất bình thường.
Vệ Đình giải thích: "Năm đó Phù thái y là thái y chủ trì chữa bệnh cho phò mã."
Nói như thế thì Tô Tiểu Tiểu đã hiểu tại sao sau chuyện đó Phù thái y đã trốn đến Thanh Châu, bởi vì đó là đất phong của trưởng đại công chúa nên bọn họ có thể được trưởng đại công chúa che chở.
Chẳng trách Phú đài đại nhân lại xin cầu kiến bà ấy nhưng bà ấy không muốn để ý đến. Thân phận bà ấy tôn quý, ngay cả đại quan có phẩm cấp cao nhất chưa hẳn muốn gặp là sẽ được gặp bà ấy, kẻ hèn như Phù Đài thì tính là gì?
Ba người lại nhìn bức họa trên bàn lần nữa.
Chẳng lẽ kẻ đứng sau giật dây lại là vị trưởng lão hiền từ như vậy sao.
Hoàng hôn buông xuống.
Ngoài cổng Nam Thành, xe ngựa của Phù đại nương lao nhanh như tên bắn trên đường chính, cuối cùng cũng đến nơi trước khi cổng thành đóng lại.
Để bắt kịp chuyến cuối này mà xe ngựa chạy rất nhanh khiến Phù đại nương choáng váng, bà ta nôn hết nước chua trong dạ dày mình ra.
Bà ta đưa tay đỡ lấy cái đầu đang quay cuồng của mình: "Không được rồi, ta phải ra ngoài hít thở không khí mới được."
Phu xe đỡ bà ta xuống.
Bà ta ngẩng đầu lên thở hổn hển nhìn vê phía cổng thành cao sừng sững, cánh cổng thành mở rộng hướng về phía bà ta giống như miệng vực thẳm chứa đựng một con quái thú khổng lồ đang ngủ yên.
Bà ta ngẩn ngơ nói: "Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng đã quay về rồi.'...
Ba người chờ ở y quán đến tận khuya, họ chờ cho đến khi bệnh tình của Quách thừa tướng ổn định lại rồi mới đi ra ngoài.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy có lẽ do bản thân nàng đã buông thả quá mức trong đêm tân hôn nên bây giờ luôn cảm thấy ủ rũ.
Vừa lên xe ngựa thì nàng đã ngủ ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận