Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 584: Cứu Người 2

Chương 584: Cứu Người 2Chương 584: Cứu Người 2
Hồ gia đã nhiều đời hành nghề y, đến đời của Hồ Huy, mặc dù mục tiêu chính là khoa cử, nhưng hắn ta từ nhỏ đã tiếp xúc với nghề y này nên cũng có được một chút hiểu biết. Ngày thường ở Quốc Tử Giám, nếu có người đau đầu, thì có thể tìm đến Hồ Huy để kê đơn thuốc mà không cần mời đại phu.
Tiêu Trọng Hoa nhìn Hồ Huy: "Ngươi biết chữa đuối nước không?"
Hồ Huy chắp tay nói: "Ta đã đi theo tổ phụ chữa trị vài trường hợp."
Huệ An công chúa lập tức nói: "Vậy ngươi mau đi cứu người đi! Hãy nhớ kỹ, là bản công chúa bảo ngươi đi!"
Hồ Huy hướng nàng ta thi lễ: "Dạ."
Tiêu Trọng Hoa nói với Cảnh Dịch: "Ngươi đưa Hồ công tử qua đó đi."
Cảnh Dịch nắm lấy bả vai Hồ Huy, thi triển khinh công đưa hắn ta tới chiếc thuyền hoa bên kia.
Tuy nhiên, hai người họ đã đến trễ một bước.
Đã có người đang sơ cứu cho người bị đuối nước rồi.
Tô Tiểu Tiểu quỳ gối bên cạnh hắn ta, toàn thân nàng ướt đẫm, trong mắt cũng bị thấm nước, vô cùng khó chịu.
Nàng không thèm để ý đến những giọt nước mắt đau đớn đang chảy ra từ trong mắt, đặt hai tay lên ngực đối phương, dùng hết sức ấn xuống.
Hồ Huy cau mày, khi nhìn thấy người giải cứu là một nữ tử, chân mày hắn ta cành nhíu chặt hơn nữa.
Hắn ta sải bước đi tới: "Ngươi đang làm gì vậy! Mau tránh ral"
Ánh mắt lạnh lẽo của Vệ Đình hướng về phía Hồ Huy.
Lông mày của Hồ Huy khẽ giật lên một cái!
Vệ... Vệ đại nhân?
Trước kia Vệ Đình từng là học trò của Quốc Tử Giám, xét vê bối phận, Hồ Huy nên gọi hắn là sư huynh.
Chỉ là Vệ Đình đã gia nhập triều đình từ lâu, khi Hồ Huy nhìn thấy hắn liên phải cung kính gọi hắn một tiếng Vệ đại nhân hoặc là Vệ tướng quân.
Cảnh Dịch ở bên kia cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng hắn ta không phải ngạc nhiên vì Vệ Đình, dù sao thì hắn ta cũng đã sớm biết Vệ Đình đã hồi kinh.
Hắn ta nhận ra người đang cứu người bị đuối nước là Tô Tiểu Tiểu. Hắn ta đứng yên tại chỗ, đôi mắt tràn đầy sự khó tin.
Tô Tiểu Tiểu đang tập trung cứu người nên không nhận thấy Cảnh Dịch đang đi tới.
Đuối nước không phải là trường hợp xấu nhất, tim hắn ta đã ngừng đập.
Nàng đặt nạn nhân nằm thẳng trên mui thuyền, mở cổ áo, cởi đai lưng của hắn ta ra, sau đó quỳ hai đầu gối xuống đất và ngồi trên người nạn nhân.
Tư thế này... đã khiến xung quanh nổi lên một làn sóng chỉ trích.
"Ta còn tưởng là một tưởng mình là một nam nhân cao to nào đó, nhưng hóa ra lại là một cô nương."
"Một cô nương ở trước mặt đám đông cởi y phục của nam nhân, hơn nữa... hơn nữa còn làm ra hành động quá đáng như vậy, thật là không biết nhục mài"
"Đúng vậy, đúng là không ra gì mal
Bọn họ dường như đã quên mất rằng chính Tô Tiểu Tiểu đã liều mạng để cứu người lên.
Vào thời cổ đại, khi danh dự quan trọng hơn trời và địa vị của nữ tử còn thấp kém, thì hành động của Tô Tiểu Tiểu có thể nói là đã thách thức ranh giới cuối cùng của mọi người.
Sở dĩ không có người tới kéo nàng ra, bỏ vào lồng heo và ngâm xuống nước, là vì có đại sát thân, Vệ Đình, đang đứng bên cạnh.
Tiếng mọi người nói chuyện khiến Hồ Huy tỉnh táo lại.
Hắn ta tỏ vẻ nghiêm túc nói với Vệ Đình: "Vệ đại nhân! Mau ngăn nàng lại đi! Người đang bị đuối nước, nàng như vậy có thể sẽ hại chết người đó!"
Vệ Đình lên tiếng.
Nhưng hắn không nói với Hồ Huy mà nói với Tổ Tiểu Tiểu.
"Nàng trị bệnh của nàng."
Hồ Huy sửng sốt: "Vệ đại nhân!".
Vệ Đình không để ý tới hắn ta, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận