Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 161: Vả Mặt 1

Chương 161: Vả Mặt 1Chương 161: Vả Mặt 1
“Ngươi " - Tâm tư này của Chu thị bị chọc trúng nhất thời không xuống đài được.
Trong thôn người thích bàn lộng thị phi nhất chính là Chu thị nếu không phải một nhà Tô Tiểu Tiểu ba ác bá, Chu thị không thể trêu vào, không chừng bố trí Tô Tiểu Tiểu thành dạng gì rồi.
Đương nhiên, bà ta cũng không phải không bố trí, chỉ là không dám quá mức lớn.
Tô Tiểu Tiểu ấn tượng cực kém với người này, mới sẽ không nể mặt bà ta.
Chu thị đầu pháo đã nổi lửa, thật sự là không còn dùng được.
Hoàng thị dứt khoát cũng không trông cậy vào Chu thị có thể giúp đỡ gì mình, bà ta là có chuẩn bị mà đến, một mình bóp chết nha đầu này là đủ rồi!
Bà ta nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu, thở ngắn than dài nói: "Đại Nha, cữu mẫu biết tất cả lời nói vừa rồi của ngươi đều là tức giận, ngươi nào biết viết câu đối gì? Ngươi biết viết mà nói, sớm lấy ra dán lên rồi."
Tô Tiểu Tiểu âm thâm lắc đầu.
Các ngươi những người này, trà nghệ kém, thuật nói chuyện nặng dấu vết, so với Lê nữ sĩ, tất cả đều là cặn bã.
Dù là nhân vật tung hoành chân chính tách nhập ở thương giới, Tô Tiểu Tiểu cho dù chỉ có một móng tay út bản lĩnh mưa dâm thấm đất, cũng đủ treo nhóm người này lên đánh.
"Nếu ta lấy ra thì sao?" Tô Tiểu Tiểu cũng không nhiều lời với Hoàng thị, trực tiếp thiết nhập đề chính: "Lời cữu mẫu vừa nói còn tính không?"
Hoàng thị cười khẩy nói: "A, đương nhiên tính! Các ngươi viết ra! Ta sẽ chặt đầu xuống!"
Bà ta còn không hiểu Tiểu Tô gia sao?
Trừ biết đếm ngân phiếu, chữ khác gì đó cũng không phân rõ! Viết câu đối? Kiếp sau dil
"Được." Tô Tiểu Tiểu gật đầu, nói với Tô Nhị Cẩu gánh nước trở về: 'Lấy khảm đao."
"Vâng!"
Tô Nhị Cẩu buông thùng nước xuống, chạy đi cầm một con dao giết heo đến: "Tỷ, khảm đao không tìm ra, dao giết heo có thể chứ?"
Mọi người bị hoảng sợi
Mặt Hoàng thị trắng bệch: "Tô Đại Nha! Ngươi muốn giết người!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không, là cữu mẫu tự mình muốn chặt đầu, ta sợ ngươi dao nhỏ, thay ngươi chuẩn bị tốt mà thôi."
Hoàng thị lạnh lùng nói: "Tô Đại Nha! Hiện tại nói chuyện câu đối này! Nói linh tinh cái gì!"
"Nhị Cẩu." Tô Tiểu Tiểu nói: "Vào trong phòng tỷ phu đệ lấy câu đối." Trong phòng tỷ phu ta có câu đối?
Vẻ mặt Tô Nhị Cẩu mơ màng rời đi, vẻ mặt mơ màng di ra, trên hai cánh tay treo một nửa câu đối.
Mọi người hung hăng cả kinh, không phải chứ? Tiểu Tô gia thật sự viết câu đối ra?
"Không có khả năng!" Đánh chết Hoàng thị cũng không tin người Tiểu Tô gia có thể viết ra câu đối, còn viết đến... Bà ta không biết chữ, nhưng bà ta có thể đếm.
Chữ trên bộ câu đối này, rõ ràng viết chữ câu đối nhiều hơn nhi tử của bà ta.
Hoàng thị giọng the thé nói: "Ngươi... Ngươi là mua ở trấn trên đi? Không sai! Nhất định là như thế! Sáng nay ta thấy ngươi đi trấn trên! Ngươi là đi mua câu đối đi!"
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng chỉ đầu ngón tay béo lên câu đối: "Mở to đôi mắt của ngươi thấy rõ ràng! Nét mực cũng chưa khô đâu!"
Các hương thân tiến lên vây xem.
"Không cho chạm vào!" Tô Nhị Cẩu hung dữ nói.
Mọi người vươn ngón tay ra vội vàng rụt trở vê.
Bọn họ nhìn đến rõ ràng, nét mực là ướt át, tản ra mùi mực nồng đậm, vừa thấy chính là mới vừa viết.
Hơn nữa, bởi vì cách gân, bọn họ có một phát hiện mới.
Giấy câu đối của Tiểu Tô gia... Hình như màu sắc chuẩn hơn giấy câu đối của Trần tú tài!
Cũng càng dày hơn!
Còn... Khô cằn, không phai màu!
Lại không phai màu!
Tiểu nhi tử nhà Lí chính nhịn không được sờ soạng, thật sự không phai màu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận