Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 54: Hon 3

Chuong 54: Hon 3Chuong 54: Hon 3
Tô Tiểu Tiểu híp híp mắt: "Ngươi khẳng định có bạc đúng hay không? Ngươi đem bạc giấu ở chỗ nào rồi?"
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Các ngươi không phải đã sớm lục soát trên người ta rồi sao, nếu ta giấu giếm bạc, các ngươi không tìm thấy à?"
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm: "Han là giấu ở chỗ khác rồi?"
Vệ Đình như cũ đưa lưng về phía nàng: "Đừng có mà lừa tai"
Ha hả, tính cảnh giác thật cao.
Tô Tiểu Tiểu cũng không giận, nhìn bả vai rộng lớn cùng với sống lưng cường tráng của hắn, ngang ngược mà nói: "Chi phí ngươi ăn mặc và tiên thuốc men, ta sẽ cho ngươi sổ ghi chép, tương lai nếu ngươi không trả được, thì dùng thịt bôi thường!"
Vệ Đình: ”...
Mãi đến khi đêm tối, Tô lão phụ và Tô Nhị Cẩu cũng không trở về, Tô Tiểu Tiểu chỉ đành làm cơm tối cho ba đứa nhỏ và Vệ Đình đang bệnh nặng kia ăn trước.
Ăn cơm xong, rồi nàng tắm rửa cho ba đứa nhỏ.
Sau khi nàng đi đổ nước quay về phòng chính mình, ba tiểu gia hỏa cũng đã ở đó, mỗi đứa ôm một cái gối đầu nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu thử hỏi: "Đây là... Làm cái gì thế?"
"Ngủ cùng với nương." Đại Hổ nói.
Nhị Hổ chỉ nhà bên cạnh: "Ngưu Đản, cũng ngủ cùng nương."
Còn Tiểu Hổ lại trực tiếp ôm lấy chân Tô Tiểu Tiểu, ngước đầu nhỏ đáng yêu lên, dùng giọng trẻ con ngây thơ nói: "Tiểu Hổ, cùng, nương ngủ."
Đưa ra yêu cầu, lại liệt kê trường hợp chân thật, dùng kế hoạch làm nũng——
Các ngươi đang thực hiện hành vi ngủ ké có tổ chức, có phân công rõ ràng!
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc ôm ngực.
Tròng mắt ba nhóc con xoay chuyển.
"Tối." Đại Hổ chỉ vào phòng Tô Nhị Cẩu nói.
"Sợ" Nhị Hổ tiếp lời.
"Ừm ừm!" Tiểu Hổ nghiêm túc gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
"Chỉ một lần này thôi." Nàng nghiêm mặt nói: "Ngày mai các con vẫn nên về phòng ngủ phía tây đi" Ba nhóc con ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu trải chăn ra, cởi quần áo cho ba nhóc con, rồi bế ba nhóc con lên giường.
"Sao vẫn chưa ngủ thế?" Nàng nhìn về phía ba nhóc con đang năm trong 6 chăn.
Ba nhóc con chớp chớp mắt to tròn đen nháy.
—— muốn hôn một cái mới có thể ngủ được.
"Không được được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Tô Tiểu Tiểu đen mặt, đắp chăn cho ba nhóc con.
Kế hoạch muốn được hôn tuyên bố thất bại.
Ba nhóc con tiếc nuối mà nhắm mắt lại, ngoan ngoãn không nói chuyện nữa.
Tiểu hài tử chơi đùa vui vẻ nhưng cũng ngủ rất nhanh, không bao lâu sau trên giường liền truyên đến tiếng ngáy đều đều của mấy đứa nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu chống cằm nhìn ba nhóc con ngủ ngon lành, bản thân nàng cũng không biết cảm giác có nương bầu bạn là như thế nào, chẳng hiểu sao lại làm nương lâm thời cho người khác.
Có người từng dầm mưa, liên muốn bung dù cho người khác.
Nhưng cũng có người sẽ di truyền gen của phụ thân mẫu thân lạnh lùng, bạc bẽo. ...
Phải đến tận đêm khuya, phụ thân con hai người mới trở về với thân xác đầy mệt mỏi, bụi bặm.
Sau khi về đến nhà, Tô lão phụ chui vào phòng chính mình, cơm tối cũng chẳng buồn ăn.
Tô Tiểu Tiểu múc một chén cơm nhão canh thịt đưa cho Tô Nhị Cẩu: "Hôm nay mấy người đi chỗ nào vậy? Phụ thân làm sao thế?"
Thông thường việc đầu tiên sau khi Tô Thừa về nhà chính là gọi khuê nữ khuê nữ, đêm nay rõ ràng không bình thường.
Tô Nhị Cẩu nhận lấy cơm chan canh uống một ngụm, thấp giọng nói: "Trình thúc đã mất, mất vào năm ngày trước, hôm nay phụ thân mới biết tin này, nên chạy tới nơi hạ táng người mất."
"Trình thúc là ai thế?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Nhị Cẩu thở dài: "Một người huynh đệ của phụ thân, hồi xưa từng đi theo phụ thân hộ tống vài chuyển, ông ấy đi lại không nhanh nhẹn lắm, về sau thì không làm nữa, mấy năm nay vẫn luôn trải qua ngày tháng làm công cho người ta ở trấn trên, cuộc sống rất khó khăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận