Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1451: Kết Giao Kim Chủ 3

Chương 1451: Kết Giao Kim Chủ 3Chương 1451: Kết Giao Kim Chủ 3
"AI Sao người này lại như vậy? Ngay cả lão nhân gia cũng đều bắt nạt?"
"A2?"
"Hình như là một bàn kia! Là... Dẫn theo ba hài tử kial"
"Chính mình cũng là người có hài tử, lại bắt nạt lão nhân gia như vậy, táng tận thiên lương!"
Lão bà bà a một tiếng muốn gào ra.
Hạnh Nhi đột nhiên sờ bên hông, cả kinh kêu lên: "Túi tiền của ta không thấy! Vừa roi mới còn ở đây! Ta múc nước còn sờ đến!"
Rất nhanh nàng ấy nghĩ tới bà bà kia, lại nhìn tiểu thư nhà mình đánh ngã bà ta, lập tức hiểu ra.
Nàng ấy xoay người nhìn về phía lão bà bà trên mặt đất: "Có phải ngươi trộm túi tiền của ta hay không?”
Ánh mắt lão bà bà chợt lóe, đứng lên, cất bước chạy!
Mọi người sợ ngây người, nào là bà bà què chân gì? Rõ ràng chạy trốn còn nhanh hơn bọn họ được chứ?
Tô Tiểu Tiểu lại ném qua một chiếc đũa, lần này có lực đạo, trực tiếp đánh chân bà ta tê ran.
Bà ta nặng nề nhào vào trên mặt đất, túi tiền trong lòng cũng rơi ra ngoài.
Gã sai vặt nhìn túi tiền và lệnh bài trên mặt đất, kêu lên: "Nhị gia! Là đồ vật của ngài!"
Thanh niên cũng vội vàng móc móc trong lòng, quả nhiên, không thấy lệnh bài cùng túi tiền.
“Thì ra là tên trộm!"
Tên trộm kia thấy thế không ổn, không rảnh lo nhặt bảo bối trên mặt đất, cắn răng bò dậy, quay đầu lại nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, què một chân chạy thoát.
Thanh niên bảo gã sai vặt nhặt đồ vật trên mặt đất lên, hắn ta lấy của mình về, dẫn theo gã sai vặt và câm đủ loại tiền túi kiểu dáng còn lại đến trước mặt Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu: "Xin hỏi nhị vị, túi tiền nào là các ngươi làm mất?"
Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc: "Đều là."
Thanh nien:
Ga sai vặt: “....
Thanh niên đưa một đống túi tiền rõ ràng đến từ chủ nhân khác nhau kia cho Tô Tiểu Tiểu.
Hắn ta khách khí nói: "Mới vừa rồi thật sự là cảm ơn cô nương, trong chốc lát cô nương là muốn vào thành sao? Ta nghe khẩu âm của cô nương, không giống như là người địa phương, cô nương muốn đi chỗ nào Tây Đô, ta đều rất quen thuộc với Tây Đô, ta có thể đưa các ngươi đi." Tô Tiểu Tiểu đánh giá hắn ta một lát, nói: "phu hoàng nữ."
Thanh niên ngẩn ra: "Cô nương muốn đi phủ hoàng nữ? phủ hoàng nữ đã xảy ra chuyện, các ngươi không biết sao?"
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình trao đổi một ánh mắt.
"Xảy ra chuyện gì?" Vệ Đình hỏi.
Thanh niên thở dài: "Hoàng nữ ở trong phủ dùng thuật yếm thắng, cả tòa phủ hoàng nữ đều bị giam câm."
Tô Tiểu Tiểu uống một ngụm trà.
Không xui xẻo như vậy chứ? Nàng chạy đến khám thật xa như vậy, kết quả hoàng nữ Tây Tấn đã xảy ra chuyện?
Ba đứa nhỏ nghe không hiểu người lớn đang nói cái gì, đặc biệt nghiêm túc mà gặm bánh bao thịt trong tay, tam bào thai đáng yêu lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.
Thanh niên cũng không cảm thấy là tiểu hài tử quá hấp dẫn, còn tưởng là bọn họ lại bị hơi thở thổ hào của mình chinh phục, hắn ra suy nghĩ, lại lộ ra dây xích vàng thô to của mình.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Vệ Đình sửa lại cao lãnh lúc trước, rót cho hắn ta một ly trà: "Huynh đài, uống trà."
Bình thường Vệ Đình không chủ động lôi kéo làm quen với người, nhưng chỉ cần hắn nguyện ý, vậy ít đi có người hắn không lấy lòng được.
Tô Tiểu Tiểu vừa ăn bánh bao, vừa xem hắn và thanh niên chuyện trò vui vẻ.
Lúc này kỳ thật hắn có một mị lực thành thục nội liễm khác.
Thanh niên vỗ bả vai Vệ Đình nói: "Tiểu huynh đệ, ta hợp ý với ngươi, vừa thấy ngươi đã có loại cảm giác hận gặp nhau quá muộn. Kỳ thật ta cũng không phải là người Tây Đô, ta tới Tây Đô làm buôn bán, chỉ là không phải lần đầu tiên ta tới, cho nên quen thuộc hơn các ngươi, ta họ Thẩm, tên một chữ Hâm, tam kim vượng tài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận