Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2606: PhuTu 1

Chuong 2606: PhuTu 1Chuong 2606: PhuTu 1
Vệ Tư hiểu ý nên giữ lấy cổ tay của nàng ta, ông ấy dùng nội lực thăm dò một lượt rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi.
Khí Chước Hỏa này giống hệt thứ trong người Vệ Thanh!
Thánh Nữ cố ý đánh đối phương mấy chiêu, rồi mang Khí Chước Hỏa về cho Vệ Tư điều tra.
Vệ Tư lý giải suy đoán của mình.
Trong mắt mọi người hiện lên một tia kinh ngạc tột độ.
Họ không chỉ ngạc nhiên vì cuối cùng đã tìm được người có Khí Chước Hỏa mà còn bất ngờ trước sự nhanh nhẹn của Thánh Nữ.
Vệ Lục Lang kéo ống tay áo của Lăng Vân nói nhỏ: "Nàng ta thực sự là một con rối sao? Tại sao ta có cảm giác nàng ta còn thông minh hơn ta nữa?"
Lăng Vân: "Thông minh hơn ngươi khó lắm sao?”
Vệ Lục Lang: ”...'
Tuy nhiên, Lăng Vân thực sự có chút ngạc nhiên.
Thánh Nữ là một con rối thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng nàng ta khác với tất cả những con rối mà hắn ta từng thấy.
Chẳng lẽ cách luyện chế con rối của hắn ta sai rồi sao?
"Đây là lần đầu ta luyện rối...
Lăng Vân âm thâm cau mày.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy không nỡ.
Trước đây Thánh Nữ rất xấu xa, nhưng bây giờ nàng ta là một con rối tốt.
Loại nội thương này rất khó chữa trị.
May mắn thay, nàng đã điều chế rất nhiều thuốc trị thương cho phụ thân, nàng sẽ đến lãnh khố của hiệu thuốc lấy một ít cho Thánh Nữ.
Tô Tiểu Tiểu vuốt tóc nàng ta rồi nhẹ nhàng nói như đang dỗ ba đứa trẻ: "Đừng sợ, lát nữa ta sẽ chữa trị cho ngươi."
Thánh Nữ nghẹn lời.
Lúc lâu sau giống như chậm một nhịp, nàng ta chậm rãi dụi đầu vào lòng bàn tay Tô Tiểu Tiểu.
Đây là hành động mà ba đứa trẻ thường dùng để đáp lại việc Tô Tiểu Tiểu mỗi lần được nàng vuốt tóc.
Tô Tiểu Tiểu không nghĩ gì cả nhưng những người khác đều tỏ ra bất ngờ. Tô Tiểu Tiểu quay lại chủ đề chính, nàng nhỏ giọng nói: "Đại tẩu nói thủ phạm thực sự đằng sau đang ở Phủ Thành chủ, vừa vặn có người có Khí Chước Hỏa ở trong Phủ Thành chủ. Còn không phải sao? Le nào chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên à?”
Nếu đây là trùng hợp ngẫu nhiên thì không có gì đáng nói rồi.
Vệ Đình gật đầu: "Là hắn ta hoặc là động bọn của hắn ta, không nghi ngờ gì cả. Nhưng hắn ta là một con rối nên chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, cho nên chủ nhân của hắn ta mới là thật sự là hung thủ đứng sau."
Tô Tiểu Tiểu thản nhiên nói: "Cái kia... Nhị thiếu gia?"
"Hiện tại hắn ta là người đáng nghi nhất." Vệ Đình dừng một chút rồi nhìn cung chủ: "Mẫu thân, người biết gì vê thúc thúc của thành chủ không?”
Vệ Tiểu Bảo được Tô Mạch bế nên bây giờ Tiểu Hổ đang ngồi trong lòng Cung chủ.
Tiểu Hổ dậy sớm quá nên trên đường đi ngủ còn chưa đủ, bây giờ cậu bé lại bắt đầu buồn ngủ.
Cung chủ chuyển Tiểu Hổ sang tư thế ngủ rồi ôm lấy, trong vòng hai giây là tiểu Hổ đã ngủ thiếp đi.
Đại Hổ và Nhị Hổ hành lễ, sau đó lập tức vùi đầu vào ăn uống.
Linh Âm chú ý quan sát xung quanh để đề phòng có người nghe trộm.
Cung chủ suy nghĩ một lát rồi nói: " Từ trước đến nay Đảo Thiên Sơn đều thuộc sở hữu của Hạ Hầu gia. Hạ Hầu Nghi là đệ đệ cùng một mẹ với lão thành chủ và nhỏ hơn lão thành chủ năm tuổi. Nhưng theo ta biết thì Hạ Hầu gia... bị di truyền một căn bệnh lạ nên mấy đời thành chủ đều chết vì một căn bệnh quái ác này, lão thành chủ cũng vậy. Sau này Hạ Hầu Nghi cũng mắc phải căn bệnh này nên bây giờ ông ta phải ngồi xe lăn."
"Về phần tính tình, sau khi sinh ra ông ta không cần kế thừa chức thành chủ nên sống một cuộc sống vô tư, trước đây trông ông ta khá hiền lành nhưng sau khi bị bệnh thì tính tình trở nên kỳ quái, nhưng việc ông ta không thể chấp nhận được cũng là chuyện bình thường thôi vì căn bệnh này quá kinh khủng, giống như đang tra tấn người ta vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận