Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1450: Kết Giao Kim Chủ 2

Chương 1450: Kết Giao Kim Chủ 2Chương 1450: Kết Giao Kim Chủ 2
Tô Tiểu Tiểu muốn hai lồng bánh bao, lại hỏi chút thức ăn.
Tiểu nhị cười tủm tỉm nói: "Có có! Ngài là muốn mặn hay là chay?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "ÐĐều muốn."
Tiểu nhị giới thiệu nói: "Thịt kho nhà ta làm không tồi, nếu không mang một ít đến cho vài vị?"
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, nói: "Tới hai cân đi."
Tiểu nhị ngẩn ra: "Hai, hai, hai cân?"
Như vậy có thể ăn sao?
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Lại xào hai bàn món ăn."
Tiểu nhị cười nói: 'Khách quan chờ một lát, lập tức tới!"
Bánh bao tới nhanh nhất.
Vệ Đình còn không đói, để cho bọn họ ăn trước.
"Nô tỳ đi múc nước trước.
Hạnh Nhi cầm lấy bốn túi nước trên bàn, đi đến bên cạnh bệ bếp lấy nước lạnh.
Tô Tiểu Tiểu rửa tay cho ba đứa nhỏ, cho bọn họ một người cầm một bánh bao thịt, ba người hai tay ôm bánh bao thịt, hự hự mà gặm.
"Lão bản! Tới hai lồng bánh bao!"
Một giọng nói sang sảng vang lên, một thanh niên ngồi xuống một bàn ở cách vách bọn họ.
Hắn ta thắt đai lưng vàng, treo tua vàng, phát quan trên đầu và cây trâm cũng là ngọc nạm vàng, người này chỉ thiếu viết tài đại khí thô ở trên mặt.
Ước chừng là nhìn hắn ta quá có tiền, một lão bà bà khất cái chống quải trượng đi tới, đưa chén sứ ne miệng tới trước mặt hắn ta: "Đại gia, cho miếng ăn đi, hài tử trong nhà sắp chết đói rôi.'
Gã sai vặt bên cạnh quát lớn nói: "Lam gì làm gì? Đừng dùng tay bẩn của ngươi chạm vào nhị gia nhà ta! Tránh rat"
Lão bà bà không nhường, bà ta càng cố gắng đưa chén về phía trước.
Mắt thấy đều đụng tới ống tay áo chủ tử nhà mình, gã sai vặt không thể nhịn được nữa đẩy một cái.
"A —" Bà ta hét thảm một tiếng ngã trên mặt đất.
Thanh niên vội đứng dậy, nhíu mày nhìn bà ta nói: “Lão nhân gia ngươi không sao chứ?”
Quay đầu nhìn gã sai vặt một cái: "Sao làm như vậy?" Gã sai vặt nói thâm: "Ta không dùng lực..."
"A — a—' Lão bà bà đau đến kêu rên trên mặt đất.
Người đi đường đi ngang qua nhìn không nổi.
"Lão nhân gia tuổi lớn còn ra ăn xin, các ngươi không muốn bố thí thì thôi, còn đẩy lão nhân gia? Có lương tâm hay không?”
"Đúng vậy! Cũng không sợ nháo ra mạng người!"
"Trên người chính mình mặc vàng đeo bạc, một miếng ăn cũng luyến tiếc, gian thương!"
"A— các ngươi mắng ai vậy?" Gã sai vặt không vui, đi về phía người đi đường.
"Đủ rồi! Ngươi đừng thêm phiền!" Thanh niên ngăn gã sai vặt lại, ngôi xổm xuống, tự mình đỡ lão bà bà lên, lại từ trong lòng móc ra hai đại nguyên bảo đưa cho bà ta.
"Gã sai vặt của ta không hiểu chuyện, khiến lão nhân gia chịu khổ, chút tiền ấy ngươi lấy về mua chút thức ăn cho người trong nhà, còn lại đi y quán mua một bộ thuốc dán."
Tô Tiểu Tiểu gặm một miếng bánh bao.
Vừa ra tay hai kim nguyên bảo, thật rộng rãi.
"Cảm ơn vị đại gia này, cảm ơn đại gia! Cảm ơn đại gia!"
Lão bà bà nhận bạc, muốn dập đầu cho thanh niên, bị thanh niên ngăn lại.
Lão bà bà cầm theo bạc rời đi, lúc này, Hạnh Nhi lấy đầy túi nước đã trở lại, lão bà bà khập khiễng, không cẩn thận đụng phải Hạnh Nhi.
"Xin lỗi, cô nương, xin lỗi!"
Bà ta liên tục xin lỗi.
"Không có việc gì." Hạnh Nhi lắc đầu.
Lão bà bà xấu hổ cười, chống quải trượng rời đi.
"Chậm đã." Tô Tiểu Tiểu gọi bà ta lại.
Lão bà bà không biết là không nghe thấy, hay là không biết là đang gọi bà ta, bà ta không dừng lại.
Tô Tiểu Tiểu không chút để ý mà rút một chiếc đũa từ ống trúc trên bàn, vung hai ngón tay lên, đánh trúng sau đầu gối của đối phương.
Đầu gối đối phương mềm nhũn, vững chắc ngã sấp!
Người qua đường lại nghị luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận